Hạ Dĩ Hiên xanh mặt, cô cúi đầu, nắm chặt tay áo, sắp làm cả hàng cúc áo rơi xuống.
Sở Luật buông tay xuống, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc, hôm nào nói sau.”
Nói xong, anh xoay người, nhưng vạt áo bị kéo lại.
Anh ngừng tại chỗ, chỉ có thể chờ Hạ Dĩ Hiên theo kịp mình.
Cách đó không xa, Hạ Nhược Tâm bưng trong tay một ly nước trái cây, uống từng ngụm từng ngụm, ánh mắt cô biến đổi theo từng hành động của hai người kia cho tới tận lúc khuất hẳn.
“Sở Luật, đến bao giờ anh mới biết được nhỉ?”
Cô khuấy nhẹ ly nước trên tay, bên trong vẫn còn nhiều tép quả chua chua ngọt ngọt, cô ngậm trong miệng, rồi lại khổ sở nhấm nhấm, không biết vì cái gì.
Sở Luật để Hạ Dĩ Hiên đi, đến lúc đó anh nhớ tới trong túi có một đồ vật. Anh vươn tay vuốt trong túi, có một lọ thủy tinh nhỏ mà thứ chứa bên trong chắc chắn không phải là nước hoa.
“Cầm giúp tôi đem cái này đi xét nghiệm một chút.” Anh đưa lọ thuốc cho viện trưởng bệnh viện, viện trưởng vội vàng cầm lấy. Ông lắc lắc cái chai trong tay, bên ngoài chẳng có dấu hiệu gì, đúng là cần phải xét nghiệm thành phần bên trong.
“Sở tiên sinh lúc nào cần?” Thái độ của viện trưởng đối với Sở Luật luôn luôn cẩn thận, vì Quỹ Thiên sứ Nhi đồng của Sở Luật chủ yếu chi trả trong bệnh viện này, nhờ quỹ này bọn họ cứu được rất nhiều trẻ em, cũng nhờ thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238980/chuong-1033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.