“Chỗ này thế nào?” Giản Thanh Doanh hỏi con gái, “Nhà hàng này được đấy, mình vào xem một chút,” bà đỡ Hạ Nhược Tâm, cẩn thận như bà mẹ mang theo đứa nhỏ mới đi học, chỉ sợ con mình mới biết đi hay té ngã.
Thật ra bây giờ Hạ Nhược Tâm giống trẻ đi chưa vững, cô bước đi mỗi bước luôn phải để tâm, có thể sống sót, chỉ cần vừa đủ để sống sót, với cô đã là bao nhiêu kì tích.
Đây là một nhà hàng Hàn Quốc mới khai trương, Giản Thanh Doanh cũng mới nghe nói, nhưng bà không thích lắm, cảm giác đồ ăn Trung Quốc vẫn là ngon nhất, dù mời bà bao nhiêu đồ vật, bao nhiêu đồ ăn đặc sản hiếm lạ, bà cũng chẳng thấy tốt tí nào, có điều cần nếm những đồ ăn mới một lần nên cũng thử tạm đi.
“Vào nhà hàng này đi,” Hạ Nhược Tâm cũng không chủ ý chọn, nhưng cô cũng muốn thử hương vị mới lạ, nếu không bây giờ về nhà chắc lại có một nồi canh to đùng đang đợi cô uống.
Canh của Tần Tuyết Quyên rất ngon, cũng có nhiều dinh dưỡng, nhưng cũng không thể uống hàng ngày, ngày nào cũng uống chỉ một loại canh đó chán đến mức muốn nôn, mà thật sự bây giờ nghĩ đến cô cũng chỉ muốn nôn ra.
Giờ nhất thiết cô phải đi ăn đồ ăn khác, chẳng qua lúc ở viện cô chỉ có thể ăn canh thôi, nên bây giờ cái gì cũng được, miễn không phải là canh thì cô đều thích.
Giản Thanh Doanh đối với kiểu nhà hàng thế này không xa lạ, bà cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238982/chuong-1032.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.