“Anh Luật, xin lỗi anh, em không cố ý.” Cô vội vàng xin lỗi. “Chỉ là em quá nóng nảy, em ở ngoài cổng nhà đã nửa ngày mà không có ai mở cửa, em nóng nảy quá.”
“Anh đưa cả nhà đến một nơi yên tĩnh rồi, tạm thời không về.”
Sở Luật nhàn nhạt ngắt lời Hạ Dĩ Hiên, giống như lời cảnh tỉnh, lập tức làm Hạ Dĩ Hiên hoàn toàn thay đổi tâm trạng.
“Đưa đi?” Hạ Dĩ Hiên trong lòng căng thẳng, có cảm giác không tốt. “Anh Luât, anh đưa hai bác đi đâu? Em còn phải chăm sóc dì, anh cũng biết từ trước tới giờ dì vẫn cần em chăm sóc.”
“Không cần.” Sở Luật cự tuyệt không một chút do dự: “Mọi người thích nơi yên tĩnh, ở đấy có hộ lý rồi, không cần em lo.”
Một câu không cần cô, làm Hạ Dĩ Hiên đỏ mắt, suýt chút nữa ném cả điện thoại di động, cô rất rõ tính tình Sở Luật, chỉ cần việc anh đã quyết, rất khó thay đổi.
Cô thò tay vào trong túi áo, sờ vào lọ thuốc trong đó, cuối cùng giẫm gót giày cao bỏ đi, một lát lại lộn quay lại, cô quên mất xe của mình vẫn còn ở đây, cô đá mạnh vào chiếc xe thể thao mình yêu quý nhất, gương mặt trang điểm tỉ mỉ lúc này cũng trở nên vẹo vọ.
Mấy ngày sau cô ta không có lấy một ngày dễ chịu, không ngày nào yên tâm, cô hỏi thăm rất nhiều người về chỗ ở mới của Sở gia nhưng không được, đến cả cái đứa nhỏ khác họ là Sở Tương cũng chuyển đi theo mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238978/chuong-1034.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.