Cô nằm xuống, nhắm mắt lại, tay ôm chặt lấy búp bê, nhưng chưa được bao lâu cô nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, là tiếng của Tần Tuyết Quyên:
“Tiểu thư, cô có ngủ không?”
“Không.” Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, chỉnh một chút quần áo của mình: “Dì Tần, dì cứ vào đi.”
Tần Tuyết Quyên đến gần, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói thế nào.
Thôi, cứ nói đi.
“Tiểu thư, có Hạ phu nhân đến, bà hỏi cô, có muốn ra ngoài nói chuyện một chút không?”
Thẩm Ý Quân đến, Hạ Nhược Tâm biết bà đến để làm gì, nghe tên cái tên này lòng cô bình lặng chẳng có một tia cảm giác nào. Có nên gặp hay không…
Cô kéo chăn ra, lấy một cái áo khoác, khoác lên.
“Được, cháu đi gặp bà ấy.”
Thẩm Ý Quân ngồi một mình trong phòng khách rất lớn của nhà họ Lục, có chút sốt ruột, bà sợ Lục Tiêu Họa không chịu gặp, cũng sợ nhận được tin tức không tốt về con gái.
Đến tận lúc có tiếng bước chân truyền đến tai, bà mới ngẩng mặt lên.
Hình ảnh mông lung, gầy yếu của cô đến gần, bà bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm giác này giống như thể Tâm Tâm của bà ở đây.
Tâm Tâm… môi bà run rẩy chua xót. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người đối diện lại có cảm giác mất mát, thất vọng.
Đây không phải là Nhược Tâm của bà.
“Hạ phu nhân, mời ngồi.”
Hạ Nhược Tâm quấn chặt thêm một chút chiếc áo khoác trên người rồi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238967/chuong-1040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.