Hạ Minh Chính trong lòng vừa tức giận vừa phẫn nộ, rồi lại đau lòng, đời này ông cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, vì đứa con gái ông mất đến nửa đời người để chăm sóc. Nếu nói con gái là kẻ thù từ kiếp trước, thì ông không biết kiếp trước ông đã nợ Hạ Dĩ Hiên bao nhiêu. Bây giờ làm thế nào, làm thế nào được đây?
“Mặc kệ là ai hỏi chuyện này, con cũng không được thừa nhận,” Hạ Minh Chính cắn môi, dặn Hạ Dĩ Hiên.
“Con biết rồi, ba.” Hạ Dĩ Hiên vốn trong lòng cũng nghĩ không muốn thừa nhận, nhưng cô lo lắng bây giờ không phải là chuyện này.
“Ba, vậy chuyện với nhà họ Lục bên kia làm thế nào cho xong?”
“Con cứ không thừa nhận.” Hạ Minh Chính cũng chẳng có biện pháp nào khác, chỉ có cách là đánh chết cũng không thừa nhận, mà người Lục gia bên kia nếu muốn nói đã nói từ sớm chứ không đợi đến tận ngày hôm nay.
“Dĩ Hiên, hay là ba để con ra nước ngoài một thời gian.”
Ông nghĩ nghĩ vẫn thấy là đưa Hạ Dĩ Hiên chạy đi xa là tốt nhất, giống như bốn năm trước đây, nó muốn đi nơi nào thì đi, trốn cho tốt, về sau cũng đừng trở về đây, một cô con gái còn sống, so với một đứa con gái ngồi tù thì tốt hơn rất nhiều.
Ông thương con, nhưng cũng không thể đem nửa đời sau của con gái mình ra đánh cuộc một cách mạo hiểm.
“Con không.” Hạ Dĩ Hiên kéo chăn, chùm chăn lên trên người, mặc kệ thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238969/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.