Tới khi có một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên vai ông, vỗ rất nhẹ giống như không có nhiều sức lực, chỉ giống như một mảnh lông chim bay xuống.
“Uyển Uyển…”
Sở Giang đột nhiên mở mắt, nhìn đến Tống Uyển không biết mở hai mắt khi nào, bà dùng sức động đậy cơ bắp trên mặt, nhưng đã hơn nửa năm nên bà phát hiện mình chẳng có lấy một tí sức lực nào.
Bà mở miệng muốn nói, nhưng miệng chỉ khép khép mở mở, không có âm thanh.
“Tôi biết, tôi biết.” Sở Giang nắm chặt tay Tống Uyển, cả người kích động run rẩy. “Tỉnh là tốt, tỉnh là tốt.” Rất nhiều năm rồi đây là lần đầu tiên ông đỏ hốc mắt.
“Tôi gọi điện thoại nói cho Luật, nó nhất định sẽ rất mừng.”
“Có ai không, tới đây.” Ông quay ra bên ngoài lớn tiếng gọi, mấy hộ lý vội vàng chạy vào, thấy ngay mắt Tống Uyển đã mở to và vẻ mặt kích động của Sở Giang, cũng không tránh khỏi kinh hãi một trận.
“Sở phu nhân, bà tỉnh rồi?”
Tống Uyển lại há to miệng, vẫn không có âm thanh,
“Tôi đi tìm bác sĩ.” Một hộ lý vội vàng phản ứng, hấp tấp đi gọi bác sĩ tới.
“Tôi nấu vài thứ để phu nhân ăn.” Một hộ lý khác cũng chạy gấp ra ngoài.
Sở Giang nắm lại nắm chặt tay Tống Uyển, không nỡ buông.
Sau đó không lâu, một bác sĩ nhanh chóng bước tới.
Người hôn mê thực vật hơn nửa năm tỉnh lại, thật là kỳ tích.
Bác sĩ kiểm tra xong, cũng thở dài nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238966/chuong-1041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.