Thẩm Vi đứng trước mặt gã, từ trên cao nhìn chằm chằm hắn.
“Đau không?” Môi cô khẽ cong lên, rõ ràng cười nhưng đôi mắt lại lạnh tới cực điểm.
“Đau…” Gã đàn ông kia run run, không ngừng lăn lộn vì đau đớn, kết quả Thẩm Vi lại giơ chân lên đạp cho gã thêm một phát.
“A…” Lại một trận thét chói tai, sau đó đó toàn bộ thế giới dường như đều an tĩnh theo.
Thẩm Vi thu chân lại, nói với người bên cạnh.
“Quẳng ra ngoài, quy củ Giang Nam cũng không biết thì xứng đáng bị đánh.”
Mấy bảo vệ tiến đến kéo chân gã đàn ông quăng ra ngoài cửa. Thật đúng cho mình là nhân vật thế nào, đừng nói cô gái kia không phải người của Giang Nam, liền tính là người của Giang thì hắn cũng không thể tùy tiện động tay động chân, người của Giang Nam ngươi có thể mang đi nhưng không thể ép buộc.
Trên xe, Lục Tiêu Họa đang ôm túi xách của mình, tới hiện tại trái tim cô vẫn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Sở tiên sinh, cảm ơn anh.” Cuối cùng cô thở nhẹ nhõm một hơi.
“Không cần.” Sở Luật nhàn nhạt nói, cũng không liếc mắt nhìn cô một cái.
Lục Tiêu Họa lấy tay vỗ vỗ ngực mình, cô mở túi xách, tìm nửa ngày lại phát hiện mình không mang nước.
“Sở tiên sinh, có thể tìm một cửa hàng tiện lợi được không? Tôi muốn mua nước.” Cô phẩy phẩy không khí trước mặt, hiện tại cảm giác miệng lưỡi mình khô khốc, giọng nói cũng có chút đau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238761/chuong-1152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.