Chương trước
Chương sau
Giang Nam bề ngoài ngăn nắp nhưng những chuyện làm bên trong hắc ám như nào ai cũng biết.

Một chỗ như vậy không có khả năng sẽ là sạch sẽ, chỉ cần nơi này có ích lợi liền sẽ không thể sạch sẽ.

Cô đi tới quầy bar ngồi xuống, gần nửa gương mặt bị giấu dưới chiếc kính râm.

“Tôi muốn tìm Thẩm Vi.” Cô lấy từ trong ví một ít tiền đưa đến, bartender hào phòng nhận những tờ tiền đó là tiền boa của mình.

“Xiin đợi một chút.” Anh ta nói với Lục Tiêu Họa. Nơi này đàn ông tìm phụ nữ thật nhiều, nhưng nữ tìm nữ lại rất ít, lại còn tìm Thẩm Vi.

Giang Nam có quan hệ rất lớn trong xã hội, Lục Tiêu Họa nghĩ, có phải liệu Thẩm Vi cũng biết cô sẽ tới tìm cô ấy cho nên cô mới có thể thuận lợi tìm được người như vậy.

Một phục vụ nhỏ bé không biết đi ra ngoài làm gì, lúc quay lại liền nhỏ giọng nói với Lục Tiêu Họa: “Mời đi theo tôi.”

Lục Tiêu Họa có cảm giác mình thật to gan, ở nơi như này điều đầu tiên phải biết không thể tùy tiện đi theo người lạ, bằng không cái mạng nhỏ cũng khó giữ được.

Mà trước mắt cô chính là phải làm điều này, người kia thật sự đi rồi, cô liền theo sau.

“Em đã đến rồi.” Thẩm Vi nâng mí mắt, cô ngồi trên ghế bập bênh, ghế lắc nhẹ thỉnh thoảng phát ra tiếng cót két, hình ảnh này với Lục Tiêu Họa mà nói hình như có chút giống như cô đã từng thấy, đúng vậy, giống như rất quen thuộc.

Cô có thể lại một lần khẳng định, cô cùng với cô gái Thẩm Vi trước mặt nhất định là quen biết.

“Tự mình tìm một chỗ ngồi đi.” Thẩm Vi tùy tiện hất cằm.

Lục Tiêu Họa hướng bốn phía đánh giá, căn phòng này giống như không có một chỗ để cho cô ngồi.

Cô đặt túi xuống mặt sàn, sau đó ngồi xếp bằng bên cạnh.

“Em muốn biết điều gì?” Thẩm Vi tiếp tục lắc lư ghế bập bênh, môi cô khẽ cong lên luôn lộ ra ý vị đặc biệt thần bí khiến người ta có loại thúc giục không cam lòng.

“Em…” Lục Tiêu Họa liếm bờ môi khô khốc một chút, cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng hiện tại lại phát hiện một câu hỏi cô cũng không nói ra được.

“Có phải trước kia em đã tới đây?” Cô cảm thấy có chút quen thuộc đối với nơi này, thật sự quen thuộc, nhưng rồi lại không biết sự quen thuộc đến từ đâu bởi vì ký ức cô trống rỗng.

“Phải, đã tới.” Thẩm Vi đặt hai chân lên mặt đất, ghế bập bênh đã ngừng chuyển động. Cô chống cằm lên tay, nụ cười có chút khó hiểu nhưng đôi mắt vẫn nhìn Lục Tiêu Họa.

Lục Tiêu Họa cầm ngón tay của mình, ngẩng mặt lên. “Vì sao em lại không có ký ức?” Cô cảm thấy có gì đó khác thường, bọn họ đều nói cô bị thương mà mất đi ký ức, nhưng vì cái gì cô luôn cảm giác trong lời nói của bọn họ có sự lừa gạt.

“Vấn đề này chị không biết.” Thẩm Vi lại nằm xuống. “Cho nên em không cần đến đây hỏi chị, chị thật sự không biết.”

“Có phải trước kia em đã xảy ra chuyện gì?” Lục Tiêu Họa lại hỏi.

“Em phải tự mình tìm đáp án thôi.” Thẩm Vi lại khẽ cong môi, dường như cũng không tính đem những chuyện này nói cho cô.

“Vì sao?” Lục Tiêu Họa không rõ. “Rõ ràng chị biết mọi thứ, vì sao lại không nói cho em.”

“Bởi vì em không nhớ rõ.” Thẩm Vi nhắm hai mắt lại, miệng không còn cười. “Vì vậy chị có nói cho em thì cũng không phải là em, em nghe xong cũng chỉ là nghe một chuyện cũ nhàm chán.”

“Muốn có đáp án phải tự mình đi tìm. Chị chỉ có thể nói cho em, có ký ức em sẽ có mọi thứ, em mất đi thì em không còn là em nữa.”

Lục Tiêu Họa từ chỗ Thẩm Vi đi ra vẫn có cảm giác như lạc trong sương mù. Vì không biết cho nên cô tới để tìm một đáp án, nhưng tới hiện tại Thẩm Vi vẫn không nói chuyện gì mà bảo cô tự đi tìm, nhưng cô biết tìm như thế nào, phải đi đâu để tìm?

Cô đang đi ra ngoài kết quả một gã đàn ông dáng vẻ lưu manh đến chắn trước mặt, đôi mắt kia gắt gao nhìn cô, tuy thân thể cô gầy nhưng lại rất lả lướt hấp dẫn.

Cực phẩm, khó gặp được.

Lục Tiêu Họa né sang một bên một bên muốn rời đi nhưng gã kia lại đưa tay nắm lấy cổ tay cô, cao giọng cười nói:

“Tiểu thư, đi một mình sao, có muốn lại đây với anh không?” Nói xong hắn đưa tay sờ lên gương mặt trắng nõn của Lục Tiêu Họa. Lục Tiêu Họa đưa túi xách lên ngăn lại.

“Buông ra.” Cô lạnh giọng, cố gắng dùng sức giằng cánh tay ra nhưng gã đàn ông lại nắm thặt chặt, dường như khiến xương cô có thể nát vụn.

“Buông ra?” Giọng gã giống như đang chế giễu. “Mới tới hay sao mà không biết quy củ nơi này? Em muốn bao nhiêu tiền cứ việc nói, anh đây cái gì cũng không có chỉ có tiền, chỉ cần em hầu hạ anh thật tốt, nhà, xe, tiền em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu.” Nói, hắn đưa tay kia sờ lên ngực Lục Tiêu Họa.

‘Bốp’ một tiếng, Lục Tiêu Họa vung túi lên đập vào gã, kết quả không biết có lọ gì trong túi văng ra đập vào đầu gã khiến chảy máu. Gã cảm nhận được đau, khi sờ lên đầu mình sắc mặt liền nháy mắt thay đổi.

“Con điếm, dám đánh tao?”

Gã vung tay lên muốn đánh tới, Lục Tiêu Họa vội vàng đưa tay lên che mặt mình, hối hận vì sao mình lại chọc phải phiền toái như vậy. Cô chờ sự đau đớn tới, kết quả đợi nửa ngày cô lại không cảm thấy đau, chỉ nghe thấy tiếng gã kêu thét như heo bị chọc tiết.

Cô trộm mở hai mắt, vẫn đưa túi xách che trước mặt mình, liền thấy gã lưu manh vừa tóm lấy cô lúc này đang co quắp trên mặt đất.

Một bàn chân đang nhấc lên đạp vào mặt gã, gã không ngừng kêu thảm xin tha, nước mắt nước mũi đều chảy dài.

“Sở Luật?” Cô nhíu mắt lại nhìn người đàn ông có chút cuồng dã phía trước, đúng là Sở Luật. Lúc này anh nâng tay nhìn đồng hồ, lại giẫm gã trên mặt đất vài cái, xoay người liền rời đi. Anh đi vài bước đột nhiên ngừng lại:

“Lục tiểu thư, cô vẫn còn muốn ở lại chỗ này sao?”

Lục Tiêu Họa vội vàng đi theo, gã đàn ông nằm trên mặt đất vẫn ôm đầu không ngừng kêu thảm. Lúc này Thẩm Vi đi tới, đám người hai bên rẽ ra cho cô đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.