Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng xoa cánh tay trái của mình, lại có cảm giác xương cánh tay ê ẩm đau.
Cô khiếp sợ nhìn chằm chằm người đàn ông kia, tuy Cao Dật không nói rõ nhưng cô biết trong lời của Cao Dật, vợ anh ta, mẹ đứa bé, cô gái kia… đều chỉ cùng một người, là cô gái có tên Hạ Nhược Tâm kia.
Sở Luật thật sự đã làm những chuyện như vậy sao? Nếu đúng như vậy thì người đàn ông này thật sự không còn tính người.
“Tiểu Hoa, em nói cho anh, em có còn thấy người này có thể làm bạn sao? Trong tay hắn đâu chỉ có một mạng, người chết vì hắn sợ đếm không kể xiết đi.” Cao Dật nắm lấy bả vai gầy yếu của Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa khẽ nhúc nhích môi, tâm tình nặng nề, cô cầm túi xách xoay người bước đi, chân đi dép lê thật thoải mái nhưng lại rất khó coi, có lẽ cô nên thay giày cao gót mới được.
Sở Luật vẫn gồng người lên, quá khứ một lần nữa lại bị người khác nhắc lại giống như khiến miệng vết thương của anh còn còn chưa kết vảy một lần nữa bị xé rách, sau đó máu tươi tuôn rơi.
Khóe mắt anh cay cay, mũi cũng cay cay, trán anh có không ít mồ hôi lạnh.
“Bảo bảo, về với ba được không?” Anh cúi đầu dùng trán mình áp lên trán nho nhỏ của Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, bé chớp chớp đôi mắt, lại phát hiện mắt ba ươn ướt.
Bé vươn tay đặt lên mặt ba, sau đó lấy mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238734/chuong-1165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.