“Đã gặp. Trước kia mẹ của bé sẽ mang bé tới đây, tôi làm ở đây ba năm, mỗi năm cũng gặp vài lần, nhìn bé lớn lên từ lúc mẹ vẫn còn phải bế đến lúc biết đi, luôn sẽ nói ‘cảm ơn chú’.
“Bé rất thích ăn dâu tây cho nên tôi đều thêm một quả cho bé, còn có, tiên sinh, con gái anh rất đáng yêu.”
“Cảm ơn.” Sở Luật thiệt tình nói lời cảm tạ, người để anh nói hai chữ này tuyệt đối không nhiều.
Anh quay trở lại ngồi trước mặt con gái, tiểu gia hỏa sắp ăn một miếng bánh kem, bé để dành dâu tây ăn cuối cùng. Sở Luật không mua bánh kem quá lớn cho con gái, tiền nhiều hay ít không quan trọng nhưng răng của bé còn yếu, anh sợ răng con gái mình bị sâu.
“Ngon không con?” Anh hỏi con gái, vừa thấy con gái ăn ngoan như vậy khiến anh cũng muốn ăn.
“Dạ, ngon.” Tiểu Vũ Điểm thỏa mãn ăn, khuôn mặt nho nhỏ cười tươi như hoa.
Đến khi ăn xong miếng cuối cùng, Tiểu Vũ Điềm sờ sờ bụng của mình, đã no.
Tiểu Vũ Điểm lại đứng lên chạy tới chỗ bày bánh kem, bé dán mặt mình vào tủ kính nhìn vào bên trong.
Sở Luật đi tới đưa tay xoa đầu con gái.
“Vẫn muốn ăn?”
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: “Ba, mua cho anh một cái.”
“Được.” Sở Luật đồng ý với con. “Con chọn cho anh một cái.”
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay suy nghĩ, sau đó chỉ một cái lớn hơn một chút.
“Bụng anh trai to ăn bánh to.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238732/chuong-1166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.