“Mẹ, mẹ…” Tiểu Vũ Điểm nhoài người về phía trước khiến Sở luật khiếp sợ vội vàng ôm lấy con gái, cơ lưng anh căng ra cũng khiến miệng vết nước nứt toác, sắc mặt anh trắng bệch nhưng vẫn cười với con gái.
“Ba, ba nhìn kìa, là mẹ.”
Tiểu Vũ Điểm vươn tay chỉ về phía trước, Sở Luật chăm chú nhìn qua, cách đó không xa có hai người đi tới, một là Lục Tiêu Họa, mà một người khác là…
Anh nheo lại hai mắt, cũng dựa người vào xe, da thịt trên lưng bị nứt ra rất đau.
Cao Dật, sao anh ta lại ở đây? Mà anh ta cùng Lục Tiêu Họa…
Trong đầu anh hiện lên một chút gì đó nhưng cũng không biết vì cái gì luôn không bắt được điểm mấu chốt.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm hướng Lục Tiêu Họa vẫy vẫy tay.
“Tiểu Vũ Điểm?” Ánh mắt Lục Tiêu Họa nhìn về phía trước, cũng dừng lại trên hai cha con nhà kia, lòng cô bỗng nhiên xốn xang chỉ vì một tiếng gọi mẹ non nớt, chỉ vì một đứa bé nho nhỏ.
Cô buông tay Cao Dật qua chạy về phía tiểu gia hỏa kia, chân cô đi một đôi dép lê bình thường, có lẽ không cao nhưng lại rất thoải mái.
Tiểu Vũ Điểm cũng buông tay ra chạy về hướng Lục Tiêu Họa.
Bé ôm lấy hai chân Lục Tiêu Họa, cười vui vẻ lộ ra hàm trăng trắng đều như bắp.
“Tiểu Vũ Điểm nhớ mẹ.”
Lục Tiêu Họa xoa xoa mặt bé, đứa nhỏ này thật đúng là đáng yêu.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm nhào lộn cho mẹ xem được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238736/chuong-1164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.