Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, không quậy cũng không khóc, tự mình ăn cơm cũng không vãi hạt nào, đương nhiên cũng không kén ăn, người lớn cho gì bé sẽ há miệng nhỏ liền ăn.
Trong nhà đã lâu không có trẻ nhỏ, Giản Thanh Doanh cũng không nhàn rỗi, bà mua thật nhiều quần áo cùng đồ chơi cho bé, thật thỏa mãn mong ước làm bà của bà, thỉnh thoảng và dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm con trai mình.
Da đầu Lục Cẩm Vinh tê dại, anh không phải không muốn đẻ, cũng không phải không đẻ được, chỉ là cho dù muốn đẻ thì cũng cần phụ nữ, anh có thể kiếm được phụ nữ ở đâu, anh không muốn tạm bợ, anh còn có người trong hồi ức.
Giản Thanh Doanh cũng biết chuyện này cho nên chỉ có thể than một tiếng, đành từ bỏ mơ ước có cháu đích tôn, có cháu gái thôi cũng được, mà đây vốn dĩ là cháu gái bọn họ, nhưng thật đáng tiếc lại không thể nhận.
Lục Cẩm Vinh thấy Giản Thanh Doanh không còn đem mong ước này gửi gắm vào anh cũng thở nhẹ nhõm, tránh cho một hồi mẹ lại nói ra chuyện gì anh liền lấy cớ công ty có việc chuồn trước.
Anh vừa lúc muốn đi, ra tới phòng khách liền gặp Lục Tiêu Họa.
“Tiểu hoa, em với Sở Luật…” Kỳ thật anh muốn hỏi, em với Sở Luật có ý gì không, mà lời đến bên miệng cứ không hỏi ra được.
“Anh yên tâm.” Lục Tiêu Họa cười với anh. “Em với vị Sở tiên sinh kia không có tơ tưởng gì, chỉ là có chút thương đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238725/chuong-1170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.