Chương trước
Chương sau
“Ba, búp bê của Tiểu Vũ Điểm.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay tìm búp bê của mình, bé không thấy búp bê đâu. Sở Luật liền kéo chăn ra, quả nhiên búp bê ở trong chăn, anh cầm búp bê định đưa con gái nhưng ngón tay chạm phải búp bê lại giống như bị bỏng.

Búp bê này, búp bê này không phải…

Anh cầm búp bê đưa lên trước mắt mình, đây hình như là búp bê trước kia Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn ôm vào lòng, cũng là búp bê bé yêu nhất. Búp bê đã cũ, ngay cả quần áo trên người búp bê dường như cũng bị bạc màu, hơn nữa trên quần áo còn có vết rách, đây là bị Tiểu Vũ Điểm không cẩn thận làm hư đã được Hạ Nhược Tâm khâu lại. Bốn năm đo Hạ Nhược Tâm không học được gì nhưng trình độ may vá quần áo lại rất tốt, sau khi vá lại dường như đều nhìn không ra dấu vết.

“Bảo bảo, cái này con từ đâu có?” Giọng anh run lên, đây là búp bê anh cho rằng đã bị mất, anh đã tìm nhưng không thấy, vậy mà hiện tại lại có trong tay Tiểu Vũ Điểm.

“Mẹ cho Tiểu Vũ Điểm.” Tiểu Vũ Điểm ôm lấy búp bê, bé dùng mặt mình cọ cọ vào mặt búp bê.

Sở Luật có chút thất vọng, cái tên Lục Tiêu Họa trong lòng anh bắt đầu có gì đó mơ hồ, nhưng cuối cùng anh lại đem mọi chuyện hướng tới Cao Dật.

Có lẽ là Cao Dật lấy đi, có lẽ Cao Dật còn nhớ tới Hạ Nhược Tâm, có lẽ cũng giống như anh, vì tìm một phần hồi ức, anh tìm được con gái còn Cao Dật tìm được búp bê.

Nhưng anh không biết vì sao hiện tại Cao Dật lại chối bỏ Tiểu Vũ Điểm, chẳng lẽ vì Tiểu Vũ Điểm là con gái anh sao, nhưng Tiểu Vũ Điểm là con ai thì anh ta cũng đã sớm biết.

“Ba.” Tiểu Vũ Điểm kéo tay áo Sở Luật: “Tiểu Vũ Điểm đói.”

Sở Luật xoa xoa đầu con gái, chuẩn bị mang con gái đi ăn cơm, không tiếp tục suy nghĩ chuyện búp bê cùng Cao Dật nữa.

***

Lại một lần Lục Tiêu Họa ngồi trước mặt Sở Luật, đây không phải lần đầu cô nhìn thấy người đàn ông này, nhưng không biết vì cái gì lần đầu tiên cô cảm giác hai chân mình không thoải mái trước mặt anh. Cô dựa vào ghế, hôm nay cô vẫn đi một đôi giày đế bằng, cô thở ra một chút mệt mỏi, lại cúi đầu uống nước trái cây.

“Lục tiểu thư, cảm ơn cô.” Sở Luật cũng không có tâm tư gì khác, cũng thật sự muốn nói một câu cảm ơn với Lục Tiêu Họa.

“Không cần cảm ơn, đều là vì bé.” Lông mi Lục Tiêu Họa khẽ nhúc nhích, đôi khi cô nhìn tới người đàn ông này, anh quá lạnh nhạt khiến nói chuyện với anh cũng giống như nói chuyện với một khối đá lạnh lẽo.

Nhưng dường như người như vậy lại là có chút giống như đã từng quen biết…

Sở Luật cũng nhấc ly lên, chợt tầm mắt anh dừng trên hàng mi dài của Lục Tiêu Họa, lông mi nhè nhẹ run có chút hiền lành. Cô gái này từ lúc bắt đầu đã đối chọi với anh gay gắt, thêm thân phần là người của Lục gia, đối với mọi người mà nói, cái tên Lục Tiêu Họa quá xa lạ cũng quá khó hiểu.

Nhưng dường như người như vậy lại là có chút giống như đã từng quen biết.

“Anh nhìn gì thế?” Lục Tiêu Họa bỗng nhiên ngẩng đầu liền phát hiện Sở Luật đang chú ý tới mình.

“Không có gì.” Sở Luật thu hồi ánh mắt, cũng không có gì xấu hổ.

“Cảm ơn cô đã cho Tiểu Vũ Điểm con búp bê đó.” Anh cầm ly đặt lên môi mình. “Đó từng là búp bê Tiểu Vũ Điểm yêu nhất.”

“Từng?” Lục Tiêu Họa đối với chữ này có chút mẫn cảm.

Từng, từng là sao? Đó vốn là búp bê của cô, là búp bê cô chơi từ nhỏ đến lớn, là thuộc về cô, sao có thể sẽ là ‘từng’, là cho là bán cũng được, không thể dùng cái từ ‘từng’ này.

Cô còn chưa nói ra suy nghĩ này đã tiếp tục nghe được giọng Sở Luật truyền đến.

“Đó là búp bê Nhược Tâm mua cho Tiểu Vũ Điểm, là cô ấy dùng tiền bán máu của mình mua cho con gái, cho nên Tiểu Vũ Điểm rất thích, bé luôn ôm, tuy rằng búp bê đã cũ nhưng vẫn là món đồ chơi bé thích nhất, đối với bé món đồ chơi này chính là mẹ, không ai có thể thay thế.”

“Sau khi không thấy búp bê tôi cũng không tìm được búp bê tương tự, ba năm trước đây một người làm búp bê nổi tiếng đã tạo ra nó để kỷ niệm cho vợ con của mình, tuy rằng giá không cao nhưng số lượng có hạn, rất khó tìm được.”

Ống hút Lục Tiêu Họa cầm trong tay không khỏi đơ lại.

“Anh nói búp bê đó ba năm trước đây mới có, trước kia không thể có sao?”

“Tất nhiên.” Sở Luật buông ly xuống, sau đó anh nhìn đồng hồ. “Lục tiểu thư, cảm ơn cô dù bận rộn cũng dành chút thời gian tới đây gặp tôi, cũng cảm ơn cô đã giúp chăm sóc cho con gái tôi. Nếu tôi có thể giúp gì tôi nhất định sẽ tận lực.”

“Không cần.” Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng khuấy ly nước trái cây như cũ nhưng lúc này không còn tâm trạng để uống, mi mắt cô rũ xuống mang theo nhiều cảm xúc cùng tâm tư.

“Lục tiểu thư, có cần tôi đưa cô về không?” Sở Luật đã thu dọn đồ của mình, anh còn có cuộc họp cần tham gia cho nên thời gian không nhiều lắm.

“Không cần, tôi muốn ngồi thêm một lúc.” Lục Tiêu Họa ngẩng đầu, nói có chút xa cách với Sở luật, mà trong hai mắt cô dường như cũng có chút nan giải.

Sở Luật hơi nhíu mi, anh gật đầu với Lục Tiêu Họa một cái rồi đi nhanh ra ngoài, chỉ là khi anh tới cửa không biết vì cái gì bước chân đột nhiên dừng lại, tầm mắt lại đặt lên người Lục Tiêu Họa lâu thật lâu.

Lục Tiêu Họa nâng ly nước lên, đem ống hút bên trong đặt xuống bàn, sau đó từng ngụm từng ngụm uống sạch ly nước trái cây, hương vị chua chua ngọt ngọt tan trong khoang miệng cuối cùng lại có vị đắng.

Rốt cuộc là trước đắng sau ngọt hay đắng vì điều gì cô không biết.

***

Ban đêm cực kỳ yên tĩnh, dường như có thể nghe được tiếng người hít thở, cô gái nằm trên giường đang thở nặng nhọc như gặp ác mộng.

Đột nhiên cô bật dậy, sau lưng cô đã là một mảnh ướt đẫm lạnh lẽo.

‘Tách’ một tiếng, cô bật đèn đầu giường, theo thói quen cô đưa tay vào trong chăn tìm búp bê, mỗi lần cô gặp ác mộng sẽ cần ôm búp bê tìm kiếm một chút an ủi.

Nhưng cô tìm kiếm nửa ngày mới nhớ tới búp bê đã không còn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.