Chương trước
Chương sau
“Bà, Tiểu Vũ Điểm nhào lộn cho bà xem nhé?” Bé cẩn thận nói với Giản Thanh Doanh.

“Tiểu Vũ Điểm sẽ nhào lộn?” Trong lòng Giản Thanh Doanh cảm thấy kinh ngạc cùng lo lắng, một đứa nhỏ như vậy nhào lộn có bị ngã hay không.

Kết quả một lát sau bà cùng Lục Khả Ân trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Lục Cẩm Vinh vừa mới tiến vào cũng ngây người.

Eo sẽ không gãy, chân sẽ không gãy chứ, sao lại có thể uốn cong được như vậy, tuy rằng nói xương cốt trẻ con mềm nhưng cũng sẽ không mềm thành như vậy đi, đứa nhỏ này không phải có bệnh về xương chứ?

Bà cẩn thận kéo tay áo Lục Khả Ân: “Bé làm được vậy có là bình thường không?”

Lục Khả Ân ho khan một tiếng, ông cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Lục Cẩm Vinh đã đi tới, ngồi xổm trước mặt Tiểu Vũ Điểm.

“Bảo bảo thật lợi hại.”

Anh vươn tay véo véo má của bé: “Ông bà không phải không thích, chỉ là bị Tiểu Vũ Điểm dọa cho hoảng sợ bởi vì công chúa của chúng ta quá lợi hại.”

“A, đúng vậy, đúng là như thế.” Giản Thanh Doanh vội vàng nói, sợ bé buồn.

“Cảm ơn chú.” Tiểu Vũ Điểm rốt cuộc cười tươi lộ ra hàm răng trắng như gạo nếp.

“Gọi là bác.” Lục Cẩm Vinh ôm bé lên, thật đúng rất thích đứa nhỏ này. Kỳ thật bé hẳn gọi anh là bác, bởi vì anh vốn dĩ chính là bác.

“Bác…” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gọi một tiếng, Lục Cẩm Vinh lại xoa xoa đầu bè, sau đó nắm lấy tay bé đưa tới chỗ cha mẹ.

Anh nói nhỏ vào tai Giản Thanh Doanh gì đó, hốc mắt Giản Thanh Doanh lập tức đỏ lên, bà ôm tiểu vũ điểm trong lòng chặt hơn một ít, cố gắng kìm nén nước mắt của mình.

Lục Khả Ân nhìn hai mẹ con nhà này thấy không thể hiểu được, đang êm đẹp như nhiên sao lại như xúc động muốn khóc.

Giản Thanh Doanh mang đứa bé đưa sang cho Lục Khả Ân ôm.

“Đây là con của Tiểu Hoa trước kia.”

Tay Lục Khả Ân dừng một chút, ông cẩn thận ôm bé giống như đang giữ một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, ông dùng bàn tay thô ráp của mình nhẹ nhàng vỗ về gương mặt non mịn của bé.

“Ài, cháu gái của ta xin đẹp quá.”

Là của Tiểu Hoa thì cũng là của bọn họ, cả nhà đều đã coi đứa nhỏ này là người của Lục gia, tuy rằng Lục Tiêu Họa không phải là con ruột bọn họ nhưng ở trong lòng bọn họ thì cô chính là như vậy, mà con của cô mặc kệ là trước đây hay hiện tại còn không phải là cháu của bọn họ hay sao.

“Đừng cho em con biết.” Lục Cẩm Vinh than một tiếng, kỳ thật cảm thấy rất xin lỗi đứa nhỏ này.

“Không biết bé nhận ra Tiểu Hoa như thế nào nhưng vẫn luôn gọi Tiểu Hoa là mẹ, chuyện này Sở Luật đã nói với con, hy vọng con có thể hỗ trợ để Tiểu Hoa trông bé mấy ngày bởi vì bé luôn chui vào trong chăn khóc vì nhớ mẹ. Hồi trước bé bị bệnh nặng suýt chết, sau đó lại bị lấy mất một quả thận, sau đó bị lừa bán, nói là bị bọn bắt cóc bán cho gánh xiếc cho nên bé mới có thể uốn dẻo tốt như vậy. Lúc Sở Luật tìm được bé thì bé không nói gì cả, sau khi gặp Tiểu Hoa nhà mình mới bắt đầu chậm rãi học nói lại.”

Giản Thanh Doanh vuốt mái tóc thật dài của Tiểu Vũ Điểm. “Là chúng ta có lỗi với đứa nhỏ này, nhưng mặc kệ thế nào chúng ta vẫn không thể nói ra chuyện đó được.”

Lục Cẩm Vinh hiểu, chưa cần đề cập tới bọn họ mà cả Cao Dật bên kia cũng sẽ vậy, tuy bọn họ ích kỷ nhưng bọn họ cũng chỉ muốn Lục Tiêu Họa sống tốt, sống bình yên.

Buổi tối, Lục Tiêu Họa tắm cho Tiểu Vũ Điểm, tay sờ đến vết sẹo khá dài trên bụng của bé.

Tiểu Vũ Điểm vội vàng che lấy bụng mình.

“Mẹ, ba nói chờ Tiểu Vũ Điểm lớn thì sẽ không thấy vết sẹo xấu xí này nữa.” Bé rất sợ người khác nhìn tới bụng của bé, bởi vì mỗi khi nhìn mọi người đều có vẻ mặt rất cổ quái, ba nói về sau bé sẽ không còn sẹo, mà bé cũng không muốn mẹ nhìn thấy.

“Đúng vậy, về sau trưởng thành sẽ không có.” Lục Tiêu Họa vuốt tóc của bé nhưng đôi mắt cô không khỏi cay cay. Vết sẹo bên ngoài có lẽ sẽ không còn nhưng bên trong thì sao, quả thận kia mất đi phải làm sao bây giờ, tuy rằng người ta chỉ cần một quả thận cũng có thể đủ cho cơ thể nhưng là cơ quan của thân thể sao có thể thiếu mà không sao.

Tắm rửa xong cô bế bé lên trên giường, thật sự cô cảm thấy mình có tố chất làm mẹ, đã có thể biết cách chăm sóc cho trẻ. Kỳ thật cô chỉ không biết, cô đã một mình một người dựa vào thu nhập ít ỏi, còn chỉ có một cánh tay đã chăm sóc cô con gái bệnh tật ốm yếu suốt ba năm. Ký ức có thể không còn nhưng bản năng sẽ mãi mãi không mất đi.

“Đúng rồi.” Cô chợt nhớ ra cái gì, sau đó mở ngăn tủ lấy từ bên trong ra một con búp bê. “Đây là búp bê dì thích nhất, để bé ngủ cùng cháu có được không?”

Cô đem búp bê trong tay đưa cho Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm vội vàng ôm lấy.

Đôi mắt Tiểu Vũ Điểm chớp chớp: “Mẹ, đây là búp bê của Tiểu Vũ Điểm.”

Bé cúi đầu áp búp bê vào mặt mình giống như rất yêu búp bê.

Lục Tiêu Họa cũng không nghĩ nhiều, bé nói búp bê của bé thì cứ cho bé đi, tuy rằng đây là búp bê của cô chơi từ nhỏ, chỉ là có chút kỷ niệm nên vẫn luôn giữ lại, có khi không ngủ được cô sẽ đem ra ôm liền cảm thấy an giấc.

Mà đêm nay Tiểu Vũ Điểm ngủ bên cạnh cô.

Cô ngủ mơ mơ màng màng, theo bản năng vươn tay kiếm chăn kéo lên cho bé, sau đó lại tiếp tục ngủ. Có lẽ đây là động tác theo bản năng mà chính cô cũng không biết.

Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại thì Tiểu Vũ Điểm vẫn ngủ, chăn vẫn còn đắp lên người bé, không bị đá xuống, bé vẫn ôm chặt búp bê trong lòng.

Lục Tiêu Họa cũng hào phóng tặng búp bê của mình thành món đồ chơi cho tiểu gia hỏa.

Nhà bếp đã nấu xong một bàn đồ ăn, Giản Thanh Doanh rất thích đứa cháu gái này nhưng không dám mang bé đi ra ngoài, nếu đem ra ngoài còn không biết người khác sẽ lại hâm mộ bà như thế nào.

Vốn dĩ bé đã xinh đẹp, ba lại không tiếc tiền làm đẹp cho bé, mỗi ngày đều ăn mặc rất sạch sẽ, tự nhiên sẽ chọc người, Giản thanh Doanh nhịn không có ai liền sẽ lại nhéo nhéo má của bé, gương mặt mũm mĩm như vậy giống hệt quả táo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.