“Ngươi không sợ ta giết ngươi?” Hạ Dĩ Hiên nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, dao đã chạm vào làn da Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa vẫn không cử động, cũng không nói gì, tuy rằng cô không nhớ chuyện trước kia nhưng tính tình vẫn rất quật cường, chuyện cô không muốn làm càng ép cô thì cô càng phải phản kháng.
“A, ngươi không sợ chết, tiểu thư Lục gia quả là khác biệt.” Hạ DĨ Hiên thu hồi lại con dao kề ở cổ cô, sau đó đi tới trước mặt Dương Nhược Lâm, đem con dao chĩa vào bụng cô ta.
“Nghe nói chị của ta đã từng cứu mạng Lục tiểu thư, Lục tiểu thư không sợ chết, là kẻ cứng đầu, vậy cô có sợ ta sẽ đâm chết cô ta không?”
Dương Nhược Lâm không ngừng lắc đầu, hai vệt trên mặt ngày càng đen.
Lục Tiêu Họa thật sự không thấy ai vô sỉ như Hạ Dĩ Hiên, chỉ là hiện tại cô không có ký ức trước kia, bằng không cô sẽ biết Hạ Dĩ Hiên so với tưởng tượng của cô còn vô sỉ hơn nhiều.
Gọi hay không gọi, hiện tại Lục Tiêu Họa cũng không biết phải làm gì.
Nếu gọi có lẽ sẽ đẩy một người khác vào chỗ chết, mạng cô là một mạng người, mạng người khác chẳng lẽ không phải mạng người. Nhưng nếu không gọi thì cô lại biết kẻ điên như Hạ Dĩ Hiên chắc chắn sẽ mổ bụng Dương Nhược Lâm, sau đó tưới lượt cô.
Lục Tiêu Họa nắm chặt điện thoại trong nay, cô đang suy nghĩ nên gọi cho ai. Cha mẹ không thể gọi, bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238683/chuong-1192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.