Điện thoại trong tay Lục Tiêu Họa rơi ‘bộp’ một cái xuống đất, cô muốn nhặt lên nhưng bất lực, mà cô vừa gọi xong cuộc điện thoại này lại bắt đầu hối hận, thậm chí muốn gọi lại.
Cô không thể vì chính mình mà hại người đàn ông kia, nếu bọn họ gặp chuyện không may thì Tiểu Vũ Điểm phải làm sao bây giờ. Bé đã không có mẹ, nếu lại không có ba thì bé sẽ sống kiểu gì ở Sở gia.
Cô cắn môi mình, dường như khiến mình bị đau, cô hận mình bất lực, cũng hận mình ích kỷ.
***
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếp đập mạnh, trái tim Lục Tiêu Họa căng thẳng giống như bị một bàn tay bóp nghẹt.
“Mở cửa, mở cửa, Tâm Tâm, là mẹ…” Có tiếng phụ nữ gọi bên ngoài, là Thẩm Ý Quân tới.
Lục Tiêu Họa trước giờ đều không nghĩ Thẩm Ý Quân sẽ đến, tự nhiên cô có cảm giác Thẩm Ý Quân sẽ không màng đến sự sống chết của đứa con này. Tuy rằng cô không có ký ức nhưng từ miệng người khác lại biết, trước nay Thẩm Ý Quân đều chưa từng thích đứa con gái này, nhiều nhất chỉ là lợi dụng, thậm chí còn từng đuổi con gái ra khỏi cửa. Vậy mà hiện tại lại vì một người giả mạo mà tới đây, rốt cuộc bà ta có biết nơi này là nơi nào, tới đây sẽ gặp tình huống nào không?
Hạ Dĩ Hiên không hề ngạc nhiên, cô đi tới mở cửa.
“Thẩm Ý Quân à, bà đã đến rồi. Thế nào, đem của cải Hạ gia chúng ta ăn vào sao vẫn chưa bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238681/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.