Nhưng Hạ Nhược Tâm thì sao, cô ta mỗi ngày đều thích gì thì làm, thích gì thì ăn, tiêu tiền từng xấp, mua quần áo xa hoa, trang sức, túi da, đồ trang điểm thích cái gì liền mua. Đây là tiền của Hạ gia nhà cô nhưng lại bị mẹ con Thẩm Ý Quân cướp mất.
Cô không cam lòng, cho dù cô chết cũng không cam lòng.
Lúc này thấy bộ dáng đáng thương của Dương Nhược Lâm cô liền cười lớn ha ha, thậm chí cô còn chọc tay mình vào vị trí vết thương trên miệng Dương Nhược Lâm, Dương Nhược Lâm đau đớn đổ từng giọt mồ hôi lạnh trên trán, thân thể cũng không ngừng quằn quại.
Đánh xong Dương Nhược Lâm, Hạ Dĩ Hiên đi tới trước mặt Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa nắm chặt hai tay, mặt cô tê rần, một tiếng ‘bốp’ vang lên, Hạ Dĩ Hiên hung hăng tát vào mặt cô.
“Đột nhiên ta nghĩ tới một ý kiến rất hay.” Hạ Dĩ Hiên lau tay lên quần áo. “Ta nghĩ các ngươi nhất định sẽ thích.”
Dương Nhược Lâm không ngừng lắc đầu, sợ muốn hét lên, cô không thích, cô sẽ không thích, cô phải về nhà, cô không cần là Hạ Nhược Tâm nữa, cô là Dương Nhược Lâm, cô là Dương Nhược Lâm a.
Đột nhiên Hạ Dĩ Hiên lấy từ trên người mình một con dao gọt hoa quả kề vào cổ Dương Nhược Lâm.
“Chị à, ngươi còn nhớ không? Lúc trước ngươi cũng cầm con dao gọt hoa quả như vậy kề trên cổ ta, ngươi muốn cắt đứt động mạch ta, ta nhớ rất rõ.” Cô nói, mặt cũng dữ tợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3238685/chuong-1191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.