Chu Thần lại nhịn hai ngày, mãi đến buổi tối thứ tư Lăng Thiến tan làm, lúc ăn cơm tối vô ý nhắc tới: “Những người đó cũng quá kỳ quái, mấy ngày hôm trước đột nhiên không thấy nữa, thế mà chiều hai ngày nay lại lượn lờ trước cửa rồi.”
Chu Thần vừa nhét một miếng cơm vào trong miệng, nghe vậy lúng búng hỏi: “Mẹ, mẹ nói là bọn người Triệu Thịnh Hoành ạ?”
“Còn có thể là ai nữa?” Lăng Thiến trừng cậu ta: “Hôm nay lúc mẹ về nhà, bảo vệ còn nhắc nhở riêng mẹ đấy. Thần Thần, con nói thật cho mẹ biết, ngày đó con đi ra ngoài, có phải đi gặp bọn họ rồi không?”
“... Con không.” Chu Thần cúi đầu gắp đồ ăn.
Lăng Thiến không hề tin.
Ngày đó sau khi Chu Thần đi ra ngoài về, lập tức không thấy mấy người kia đâu nữa, mấy ngày nay thằng bé ngoan ngoãn ở nhà không ra ngoài, mấy người kia lại đến, trên đời sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Lại nói, điện thoại của thằng bé cũng mất vào ngày đó.
Lăng Thiến vẫn luôn không nghĩ sâu xa nguyên nhân con mất điện thoại, chỉ nghĩ là con không cẩn thận, bây giờ xem ra, chỉ sợ không đơn giản như vậy.
“Gần đây bố con không ở nhà, con cũng đừng đi ra ngoài nữa, chờ bố con trở về, mẹ lại bàn bạc chuyện này thêm với bố.” Lăng Thiến không cho phép cậu ta mở miệng từ chối.
***
Ăn cơm xong, Chu Thần và Chu Hạo từng người trở về phòng, Lăng Thiến ngồi trong phòng khách một lát, rồi cũng lên lầu.
Buổi tối khoảng 9 giờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hoc-to-se-cho-cau/402439/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.