Ngân hàng X không nhiều chi nhánh, ở Thanh Thành chỉ có duy nhất một chi nhánh nằm cách không xa Mân Côi Hoa Viên, chỉ cần đi khoảng một cây số là đến. Ngay khi đám người Chu Thần vừa rời đi, Cù Duệ cũng dẫn người đi theo. Vừa bám đuôi, vừa báo tin cho Đường Á Nam: [Chị Nam, bọn họ đi rồi.] Đường Á Nam nhanh chóng trả lời: [OK.] Đám người đi bộ từ Mân Côi Hoa Viên đến ngân hàng X, mồ hôi nhễ nhại, đi qua một cửa hàng tiện lợi, Triệu Thịnh Hoành dừng lại: “Nóng chết mất, đi mua gì uống đi.” Họ thản nhiên mỗi người cầm một chai nước lạnh, thấy Chu Thành không nhúc nhích, Triệu Thịnh Hoành cong môi nói: “Không có tiền uống à? Đừng lo, anh mày mời.” Đến lúc tính tiền, Triệu Thịnh Hoành lại thanh toán bằng thẻ của Chu Thần. Khi nhân viên thanh toán yêu cầu nhập mật khẩu, Chu Thần do dự nói: “Anh Triệu, không phải vừa nãy anh bảo anh mời hả?” “Thì đúng rồi, tao mời, tiền trong thẻ này không phải của tao à?” Triệu Thịnh Hoành nắm lấy vai Chu Thần, hét vào tai cậu ta bằng giọng đe dọa: “Hay là, mày lừa bọn này, trong thẻ vốn không có tiền ?” Chu Thần liếc hắn một cái, cười nói: “Anh Triệu, em làm sao lừa nổi anh chứ!” Nói xong, cậu nhập mật khẩu tài khoản. Người nhân viên đưa tờ biên lai đã in ra cho khách: “Đây là biên lai mua hàng, quý khách vui lòng giữ lại.” Chu Thần nhìn liếc qua biên lai, không nhận lấy mà xoay người đi ra cửa. Sau khi xác nhận thẻ có tiền, Triệu Thịnh Hoành không còn quá để mắt đến Chu Thần nữa, đám người đi một bên, một mình Chu Thần đi một bên, khoảng cách ở giữa còn đứng được thêm hơn hai người. Quý Lâm và Phạm Dật Hiền cùng đến một quán cà phê Internet chơi điện tử cả buổi sáng, lúc này hai người vừa mới ăn trưa xong, còn đang đi dạo phố tiêu cơm. Phạm Dật Hiền cầm cốc trà sữa trên tay, chán nản nói: “Không có việc gì hay là gọi cho A Hạo, rủ cậu ấy ra ngoài đánh bóng đi.” Quý Lâm cũng đang rất chán, nhưng trời nắng quá khiến cậu khó chịu, không có tinh thần: “Mới vừa ăn xong thì đá cái gì? Cậu không sợ bị viêm ruột thừa à?” “Cái gì mà viêm ruột thừa, sức khỏe ông đây rất tốt.” Quý Lâm bĩu môi: “Vậy cậu tự chơi một mình đi, tớ không chơi đâu.” “Mịa nó Quý Lâm, sao thế, chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi mà, cậu làm mình làm mẩy như vậy từ khi nào thế, người khác không biết chắc còn tưởng cậu là con gái thầm thích A Hạo đấy.” “Cút, cút, cút, ai mà thèm thích cái mặt cứng ngắc của Chu Hạo chứ.” Quý Lâm thô lỗ đá Phạm Dật Hiền. Phạm Dật Hiền nói: “Còn ai khác ngoài chị Nam của chúng ta nữa.” Cậu dừng lại, giọng nhỏ xuống, ghé vào tai Quý Lâm: “Hey, cậu nói thử xem, bây giờ chị Nam có phải vẫn đang ở nhà Chu Hạo không?” Quý Lâm nhìn bạn mình bằng ánh mắt “cuối cùng cậu cũng hiểu ra rồi à”: “Cậu thật thông minh.” “Này, này, này.” Phạm Dật Hiền đột nhiên dừng lại. “Lại làm sao nữa?” Quý Lâm khó ở nói. Phạm Dật Hiền hất cằm về phía đối diện: “Kia không phải tên tiểu quỷ à? Sao nó lại…” Phạm Dật Hiền muốn hỏi sao Chu Thần lại một mình ở đây, nhưng nhìn đám người ăn mặc như lưu manh đứng xung quanh, cậu chàng chỉ cau mày, không nói gì. “Thằng này thật là.” Quý Lâm không để ý đến sự khác thường của Chu Thần mà vẫy tay đi tới: “Chu Thần, sao nhóc lại ở chỗ này. Anh trai nhóc đâu?” Chu Thần ngẩng đầu. Triệu Thịnh Hành và đám đàn em nghe thấy giọng Quý Lâm, thì đồng loạt nhìn sang. “Hai người kia là ai thế?” Triệu Thịnh Hành cầm chai nước gõ vào vai Chu Thần. Chu Thần “Ồ” một tiếng: “Bạn của…” Cậu không sau tốt ra chữ anh trai được, vội sửa lại: “Bạn của chị tôi.” “Ồ, Không phải mày chỉ có một thằng anh trai không muốn nhận thôi à? Có chị từ khi nào thế?” Triệu Thịnh Hành sờ cằm, ánh mắt tràn đầy dung tục: “Chị mày xinh không?” Nghe vậy, Chu Thần lập tức trợn mắt: “Tôi cảnh cáo anh, đừng động vào chị tôi.” “Ai yo, nhãi ranh cũng hung dữ đấy.” Triệu Thịnh Hành vỗ mặt cậu ta, giọng chân thật: “Đây không phải lúc để mày nhận người thân, đi nhanh, lấy tiền rồi bọn này tạm tha mày mấy hôm.” Lúc đi ngang qua Quý Lâm và Phạm Dật Hiền, Triệu Thịnh Hành dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai người bọn họ. “Chuyện gì đây?” Phạm Dật Hiền khó hiểu. Quý Lâm lắc đầu: “Tớ cũng không biết, nhưng nhìn mấy người kia có vẻ không tốt đẹp gì.” “Quý Lâm?” Đúng lúc này, có tiếng gọi của ai đó sau lưng. Quý Lâm quay đầu lại: “Cù Duệ, sao cậu lại ở đây?” Hôm nay đúng là tình cờ mà, liên tiếp gặp toàn người quen, mấy người xung quanh Cù Duệ, Quý Lâm cũng đã gặp qua mấy lần. Cù Duệ đáp: “Trưa nay đột nhiên Chị Nam tìm, rồi bảo tớ đi theo đám người bọn họ.” “Bọn họ, là ai thế?” Quý Lâm hơi sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại: “Đừng có nói là mấy người đi cùng tên tiểu quỷ lúc nãy nhá?” “Tiểu quỷ là thằng nào?” “Chu Thần.” “Chu Thần là ai?” Quý Lâm cạn lời: “Là em trai của Chu Hạo, cậu biết Chu Hạo mà?” Cù Duệ: “…” Bảo sao chị Nam của cậu lại căng thẳng như thế, hóa ra là em trai Chu Hạo. Lúc này, lòng Cù Duệ dâng lên một cảm xúc khó tả, lúc lâu sau mới định thần được lại, vậy mà cậu lại đi giúp đỡ em trai của tình địch? Nãy giờ Phạm Dật Hiền vẫn nhìn chằm chằm vào đám người Chu Thần, thấy họ đã rời đi, vội hỏi: “Mấy người kia đi rồi kìa. Các cậu không đi theo hả?” Mất vài giây bối rối, Cù Duệ cất lời: “Đi.” “Tớ cũng đi.” Quý Lâm giơ tay. … Ngân hàng ở khúc cua ngay đối diện đường cái, chỉ cần sang đường là tới nơi. Nhóm Cù Duệ không sang đường vì sợ bị đám người kia phát hiện. Cù Duệ lấy điện thoại, gọi cho Đường Á Nam: “Chị Nam, hình như bọn nó vào ngân hàng X rút tiền rồi.” Đường Á Nam cũng đang ở gần đấy, nghe Cù Duệ nói, cô cảm ơn cậu rồi nói: “Tôi biết rồi, các cậu về trước đi, đừng theo nữa.” Cù Duệ không yên tâm: “Chị Nam, chị định làm gì? Đám người đó nhìn đã biết chẳng phải người đàng hoàng gì.” “Tôi biết, tôi đã chuẩn bị từ trước rồi, các cậu đừng tham gia vào.” Nói xong, Đường Á Nam tắt máy. “Chị Nam nói gì thế?” Quý Lâm tò mò hỏi. “Không biết, chị ấy bảo về trước đi, không cần đi theo nữa.” Cù Duệ trầm giọng nói. “Vậy chúng ta…” “Các cậu sợ chết thì cứ về trước đi, tớ không về.” Quý Lâm sửng sốt: “Nghiêm trọng thế à?” Cù Duệ im lặng. Lúc Chu Thần đi lấy tiền, Triệu Thịnh Hoành cũng đi cùng cậu. Hai người đúng trước một cây ATM nho nhỏ, rõ ràng hơi chật chội. Trong thẻ của Chu Thần có hơn 300 nghìn, Triệu Thịnh Hoành chỉ lấy 300 nghìn, lấy tiền xong, hắn vỗ xấp tiền vào lòng bàn tay: “Coi như nhóc con thông minh, nhưng chỗ này vẫn chưa đủ. Số còn lại tuần sau bọn anh lại đến tìm mày lấy.” Chu Thần ra vẻ kinh ngạc: “Tuần... Tuần sau?” “Thế nào? Không làm được à?” Triệu Thịnh Hoành vừa đếm tiền vừa hỏi. Chu Thần cúi đầu, nói: “Hơi khó một chút, anh Triệu, anh cho em thêm chút thời gian được không?” Triệu Thịnh Hoành biết 500 nghìn không phải là số tiền nhỏ, không vội được, với chỗ tiền vừa rút ban nãy cũng đủ để bọn hắn tiêu xài xả láng một trận rồi, nghe thấy lời thỉnh cầu của Chu Thần, hắn cũng rất dễ nói chuyện: “Được, vậy tao cho mày thêm một tháng.” “Cảm ơn anh Triệu!” Cả hai bước ra khỏi cây rút tiền, Triệu Thịnh Hoành cũng không còn để ý đến Chu Thần nữa, cùng đám anh em chuẩn bị đi tiêu tiền. Đi được chừng 50m, bất chợt phía sau có tiếng la thất thanh. “Bớ người ta, cướp, có cướp.” Chu Thần hét lớn, Triệu Thịnh Hoành dừng chân, kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy tên nhóc bị mình moi tiền vừa đứng nhảy nhót, vừa gân cổ kêu. Mấy người đi bộ gần đó nghe thấy tiếng kêu cũng dừng lại xem. “Ranh con, mày chán sống rồi hả?” Triệu Thịnh Hoành cùng đám đàn em xông đến. Chu Thần thấy có người đi tới, lập tức ngừng la hét, chạy theo hướng ngược lại. Đường Á Nam và Chu Thần đã lên kế hoạch từ trước, Chu Thần thường xuyên đi tới chỗ này, so với bọn người Triệu Thịnh Hoành, hai người họ rành đường đi hơn cả. Với lại Đường Á Nam đã dạy Chu Thần rồi, khi hét phải luôn nhìn đèn xanh, khi nào có đèn xanh thì hét lớn lên, sắp đến đèn đỏ thì chạy sang đường, có thế đám người kia mới không bắt được cậu. Chu Thần làm theo lời Đường Á Nam dạy, đúng như dự đoán, lúc cậu chạy sang đường, đám Triệu Thịnh Hoành bị cắt đuôi lại phía đối diện. Đứng bên kia đường, Chu Thần làm mặt quỷ với bọn Triệu Thịnh Hoành. Triệu Thịnh Hoành tức giận: “Mẹ kiếp, bắt được thằng nhãi này, ông phải đánh chết nó mới được.” Mấy người Quý Lâm được một phen sửng sốt: “Mịa nó, tên tiểu quỷ này cũng khá đấy, gan thật.” “Đừng quan tâm nó có gan hay không, bây giờ thế nào đây, có nên báo cảnh sát không?” Phạm Dật Hiền hỏi. “Cậu gọi đi.” Thấy đèn đỏ chuyển xanh, Cù Duệ chạy theo không quay đầu lại: “Tôi đi xem một chút.” Bọn họ nhanh chóng đuổi theo Chu Thần đến một con hẻm vắng, hẻm này rất sâu, chỉ có duy nhất một lối đi. Lúc Chu Thần chạy gần đến lối vào, Đường Á Nam cũng đã đợi sẵn bên trong. “Chị, bọn chúng, bọn chúng đến rồi, mệt, mệt chết em mất!” Chu Thần đứng trước mặt cô thở hổn hển. Bọn người của Triệu Thịnh Hoành nhanh chóng đuổi tới, thấy Chu Thần dừng lại, bọn hắn cũng không chạy nữa, chống đầu gối thở hồng hộc: “Mày, thằng nhãi ranh, có giỏi thì, thì chạy tiếp đi, mày dám ngấm ngầm giở trò với ông đây, hôm nay ông, ông phải đánh chết mày mới được.” Khi nãy chạy xa bọn người này, Chu Thần vẫn còn rất gan lỳ, nhưng bây giờ lại bắt đầu sợ hãi, cậu lặng lẽ nấp sau người Đường Á Nam, nhỏ giọng hỏi: “Chị Nam, chú cục trưởng kia của chị đâu rồi? Sao bây giờ vẫn chưa tới?” Đường Á Nam “Ồ” lên một tiếng, đáp: “Tôi đã gọi cho chú ấy rồi, chắc phải mất thêm tầm mười phút nữa.” “Hả, mười phút nữa?” Chu Thần than thở, đột nhiên có dự cảm không lành: “Vậy bọn, bọn họ…” Bọn kia chỉ cách hai người bọn họ có vài bước chân, đằng sau còn là ngõ cụt, nếu bọn người Triệu Thịnh Hoành mà ra tay thật thì … Chu Thần không dám nghĩ tiếp nữa. Cái bà chị này sao chẳng đáng tin gì cả. “Sợ gì?” Đường Á Nam vặn khớp cổ tay đã lâu không hoạt động. *** Lúc nhóm Cù Duệ và Quý Lâm chạy tới nơi, Đường Á Nam đang đánh nhau với bọn Triệu Thịnh Hoành rồi. Đám côn đồ này không giống Đường Á Nam được học võ bài bản, đến nơi đến chốn, chưa được mấy phút, năm tên thì đã có ba tên bị Đường Á Nam quật ngã xuống đất. Triệu Thịnh Hoành bị một đạp đá thẳng mặt, tức giận chửi: “Con ranh khốn khϊếp, đừng tưởng ông đây không ra tay với phụ nữ thì mày có thể không coi ông đây ra gì.” “Chỉ dựa vào mày á?” Đường Á Nam ngoắc ngón tay về phía hắn: “Có giỏi thì tới đây.” Quý Lâm chưa từng thấy Đường Á Nam đánh nhau, nhìn mấy tên bị đánh nằm sõng soài trên đất, sau đó nhìn Đường Á Nam: “Chị Nam … Chị đỉnh thật đấy.” Phạm Dật Hiền cũng không nhàn rỗi, lấy điện thoại ra quay video: “Cậu nói xem, nếu gửi cho A Hạo xem, cậu ấy có bị dọa chết khϊếp không?” “Cậu thử đi.” Quý Lâm ngơ ngác nói. “Ok, để tớ gửi cho Chu Hạo.” Phạm Dật Hiền bấm nút ngừng quay, vừa mở WeChat của Chu Hạo, đột nhiên nghe thấy hai tiếng hét. “Chị! Đằng sau chị!” “Cẩn thận! Hắn có dao.” Cù Duệ nhanh chân xông đến. Đột nhiên Triệu Thịnh Hoành rút con dao ra, Đường Á Nam không lường trước được, lúc cô quay đầu lại, theo phản xạ đưa tay ra đỡ lấy con dao. Cánh tay Đường Á Nam bị dao rạch một đường dài, cô đau đớn, dùng sức đá con dao dính máu ra khỏi tay Triệu Thịnh Hoành. “Chị!” Chu Thần chạy đến bên cạnh cô: “Chị, chị chảy nhiều máu quá.” Đường Á Nam đè lại cánh tay bị thương, nhìn Triệu Thịnh Hoành đang bị Cù Duệ giữ chặt, cô không khỏi nhíu mày: “Tôi không sao.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]