Tuệ Phong tay cầm bầu rượu, gật gù trên lưng ngựa thong thả đi tuần. Ở cái nơi sơn trại hoang vu này chẳng có thứ gì thú vị, đến rượu cũng nhạt. Chàng uống chẳng qua để cho có vị, cho bớt đi cái hiu quạnh lúc một mình đi tuần. Đôi mắt chàng liếc qua sơn trại một cái rồi hờ hững nhìn về phía trước, thở dài. Chàng chán cái sơn trại này lắm rồi. Từ rừng cây rậm rạp đến u uất, đến con suối lờ đờ trôi. Từ bức tường sơn trại kiên cố bằng gỗ súc đến lũ đầu trộm đuôi cướp, quanh năm chỉ biết có lọc lừa, chém giết, chửi thề và khoe khoang vô căn cứ. Thấm thoắt chàng đã đến cái sơn trại này được hơn bảy năm rồi. Ngày hôm đó trong trí nhớ chàng vẫn rõ mồn một tưởng như mới hôm qua..
- ------*******-------
Tết Nguyên Tiêu, gia đình Tuệ Phong cùng nhau đi du sơn ngoạn thuỷ dừng chân ở Ngũ Hồ cùng người dân ở đây đón tết. Quán trọ Ô Quy Khách nằm ngay bờ sông, nhìn ra bên ngoài là cảnh thuyền qua lại tấp nập. Nước hồ xanh, xao động không ngừng theo nhịp chèo lả lướt. Trên thuyền, tốp tốp những đoàn hát thi nhau phô giọng ca oanh vàng. Những khúc hát nối nhau dìu dặt, những tiếng vỗ tay tán thưởng của người dân trên bờ rào rào tưởng như đang ở một rạp hạt giữa trời, nơi thuỷ hồ nên thơ. Khắp nơi rộn một không khí tươi vui. Cha cậu đã theo mấy huynh đệ đi tụ họp ở nơi khác. Tuệ Phong, lúc đó mới chỉ là cậu nhóc mười tuổi, cùng tiểu muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-duong-kiem-lanh-nguyet-dao/2953016/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.