Nếu có một từ để nói về mùa thu ở Hồ Bắc, có lẽ chỉ có thể dùng một chữ "vàng". Nắng thu hanh vàng như mật, xuyên qua tầng mây thành từng dải vàng mảnh mai như rót xuống tán lá vàng che kín cả Lâm Khu Thần Nông. Mỗi lúc gió qua, lá rụng như bụi vàng rơi lác đác. Hoàng Hạc Lâu khoác lên mình tấm áo choàng bằng cụm mây vàng đầy trang nghiêm nhưng cũng có nét gì đó gợn cô đơn. Những thửa ruộng vào vụ lúa chin vàng như những bậc thang dành cho nàng thu lướt chân dạo chơi qua đây. Cảnh đẹp nao lòng như vậy, nhưng không thể làm cho Triệu Mẫn nhẹ lòng chút nào. Từng bước chân nặng chịch đưa nàng dần đến đỉnh Võ Đang. Vẫn con đường khi xưa mà nàng và Vô Kỵ đã dắt tay nhau lên bái kiến Trương Chân Nhân, biết bao tình ý, nay mỗi bước chân lại thêm chênh vênh, cô đơn, lại có chút liêu xiêu cô quạnh. Nàng không mặc bộ váy lụa trắng khi xưa gặp chàng nơi Cổ Liễu Sơn Trang, không phải nam trang gấm đoạn đỏ ngày thấy nhau nơi rừng thưa, nhất kiến chung tình, cũng không phải bộ áo gấm đen vân vàng ngày "cướp rể". Nàng mặc một bộ váy đen tuyền, tôn lên làn da trắng sứ có chút hơi xanh xao. Mái tóc búi cao gọn gàng để lộ gáy thon gọn, mịn màng. Đôi môi không dùng chút son nào, chỉ thoáng phớt hồng như tự nhiên vốn có. Nàng cố bước thật chậm, những mong con đường này có thể dài ra vô tận để nàng đừng đến được Võ Đang. Con người đôi khi thật lạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-duong-kiem-lanh-nguyet-dao/2953018/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.