Vĩnh Niệm ngồi bóp chân trên một phiến đá nhỏ ven bờ hồ. Ngâm bàn chân đỏ lựng, mỏi nhừ sau khi khinh công liên tục hơn trăm dặm cùng Băng Tâm xuống dòng nước lạnh tê chẳng những không làm cô đau tê dại mà ngược lại còn khiến cô như được hồi sinh lại. Vĩnh Niệm cười, nói với Băng Tâm đứng gần đó:
- Thái sư phụ, người không nghỉ chân chút sao? Chúng ta đã khinh công cả trăm dặm rồi, cũng chỉ còn cách Thành Đô chừng trăm dặm nữa thôi. Trời còn sớm mà, chúng ta nghỉ lâu lâu một chút nhé thái sư phụ.
Băng Tâm dường như không nghe thấy lời cô nói. Ông đang bận xem xét đám cây cối đổ rạp gần đó. Vĩnh Niệm thấy thái sư phụ không trả lời mình, tò mò đi lại gần, hỏi:
- Thái sư phụ đang xem gì đó?
Băng Tâm vẫn đăm chiêu nhìn từng gốc cây, có cây thân to bằng cả vòng tay người ôm, có thân chỉ nhỏ bằng đùi người lớn, nhưng tất cả đều bị đánh gãy ngang thân. Vĩnh Niệm cũng bắt chước thái sư phụ cúi xuống xem xét. Lúc sau cô nói:
- Những cây này chắc là bị cơn bão nào đó qua đây đốn gãy thôi. Vùng hồ này tuy rộng nhưng hai bên núi cao bao phủ, dễ tạo thành luồng gió lớn hút vào.
Băng Tâm lắc đầu, từ tốn nói:
- Đây không phải do cuồng phong, mà do chưởng lực của người đánh gãy.
Vĩnh Niệm sửng sốt, nhìn những thân cây cổ thụ to bằng hai người ôm, lại sờ những thớ gỗ cứng như thép nguội, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-duong-kiem-lanh-nguyet-dao/2953014/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.