Tinh tà nguyệt tận, cuồng dạ vũ
Cô đăng nhất trản, đoạn trường ưu
Lãng nhân trường đồ chi chỉ độ
Hồng nhãn, bồng đầu, nhược thân tâm
Dịch:
Sao mờ, trăng tà, mưa đêm lớn
Bóng đèn lẻ loi, buồn đứt lòng
Đường xa nghỉ bước chân lãng khách
Đầu bù mắt đỏ, nhọc thân phàm
Đêm đó mưa như thác đổ đầu non, gió nổi đưa những hạt mưa nặng như lão thiên nổi cơn thịnh nộ mà giáng xuống nhân gian những đường roi đanh thép. Kim Doãn Phật lặng lẽ cầm tẩu thuốc, thư thư thả thả nhả từng vòng khói lười biếng lên không trung, mắt lim dim tận hưởng chút yên bình hiếm hoi trong cuộc đời bận rộn. Hôm nay trời mưa lớn thế này, chẳng có ai đi xem mãi võ, gia đình chàng cũng về nhà nghỉ ngơi đôi hôm rồi mới lại gồng gánh sang tỉnh khác. Tuy bọn họ đi mãi võ nhưng vẫn luôn có một mái nhà đơn sơ để trở về. Nhóm bếp củi ấm, hâm bình rượu, Thượng Quan Ẩn nhẹ bước đặt lên bàn cho phu quân, không muốn chàng lại mất cái hứng bình dị ấy. Rượu vừa đặt lên bàn thì tay Kim Doãn Phật đã quàng sang kéo nàng ngã vào lòng. Chàng cọ cằm lún phún râu mấy ngày mãi võ không cạo lên cổ nàng khiến nàng phải khúc khích bật cười, hờn mát:
- Râu chàng bắt đầu rậm rồi đấy, cù người ta nhột chết được.
Kim Doãn Phật cười khà khà, nâng cằm nàng mà hôn một nụ hôn đầy mê đắm. Rời môi, Kim Doãn Phật mới nói nửa đùa nửa thật:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-duong-kiem-lanh-nguyet-dao/2953012/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.