Đêm đó mưa như thác đổ đầu non, gió nổi đưa những hạt mưa nặng như lão thiên nổi cơn thịnh nộ mà giáng xuống nhân gian những đường roi đanh thép. Kim Doãn Phật lặng lẽ cầm tẩu thuốc, thư thư thả thả nhả từng vòng khói lười biếng lên không trung, mắt lim dim tận hưởng chút yên bình hiếm hoi trong cuộc đời bận rộn. Hôm nay trời mưa lớn thế này, chẳng có ai đi xem mãi võ, gia đình chàng cũng về nhà nghỉ ngơi đôi hôm rồi mới lại gồng gánh sang tỉnh khác. Tuy bọn họ đi mãi võ nhưng vẫn luôn có một mái nhà đơn sơ để trở về. Nhóm bếp củi ấm, hâm bình rượu, Thượng Quan Ẩn nhẹ bước đặt lên bàn cho phu quân, không muốn chàng lại mất cái hứng bình dị ấy. Rượu vừa đặt lên bàn thì tay Kim Doãn Phật đã quàng sang kéo nàng ngã vào lòng. Chàng cọ cằm lún phún râu mấy ngày mãi võ không cạo lên cổ nàng khiến nàng phải khúc khích bật cười, hờn mát:
- Râu chàng bắt đầu rậm rồi đấy, cù người ta nhột chết được.
Kim Doãn Phật cười khà khà, nâng cằm nàng mà hôn một nụ hôn đầy mê đắm. Rời môi, Kim Doãn Phật mới nói nửa đùa nửa thật:
- Con gái chúng ta lớn rồi, hay chúng ta sinh thêm một tiểu tử nữa cho vui cửa vui nhà nhỉ?
Thượng Quan Ẩn cười lớn, tát yêu lên má chồng:
- Chàng ấy, cứ trông vào cái gánh mãi võ này thì còn lâu mới sinh được thêm đứa nữa nhé. Chúng ta cũng tích lũy được chút vốn rồi, có nên mở một trà quán nơi đây cho đỡ những tháng ngày lưu lạc chăng?
Kim Doãn Phật nghe đến đây, bỗng tắt nụ cười, thở dài nói:
- Nàng cũng biết chúng ta dựng được một mái nhà ở nơi đây cũng đã là may mắn lắm. Chẳng biết có ở đây được lâu không hay lại phải sớm lên đường bôn ba dặm trường.
Thượng Quan Ẩn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đặt tay lên vai chồng, khẽ xoa bóp. Kim Doãn Phật lại nhắm mắt, thư thái cảm giác dễ chịu từ ngón tay nàng mang lại. Chàng nói:
- Nếu ngày nào cũng được bên nàng thế này thì có đi đến tận cùng thế gian ta cũng chịu.
Thượng Quan Ẩn mỉm cười, bỗng nhác thấy ngoài cửa, nơi hiên bếp có bóng người đứng khuất sau chái nhà. Nàng kín đáo bấm mạnh vào vai chồng ra hiệu, đoạn lại xuất trong tay áo ra ba mũi Thiên Phiên Toái Vũ Châm định phi tới thì Kim Doãn Phật đã cản lại. Chàng lắc đầu, lấy từ dưới bàn ra đôi phán quan bút, lẳng lặng bước ra ngoài. Ra đến ngoài hiên, mặc tiếng gió mưa át tiếng người, Kim Doãn Phật cất giọng nói từ tốn nhưng vẫn vang vọng khắp không gian:
- Ngươi là yêu ma phương nào, đêm khuya lại đến đây có hành động ám muội đến vậy?
Bóng đen đó không nhúc nhích, cũng chẳng trả lời, cứ đứng im ở chái nhà đó, mặc cho gió táp mưa sa ướt rượt. Kim Doãn Phật lại lên tiếng hỏi lại:
- Chúng ta nơi đây không có gì quý giá! Nếu muốn vào tá túc thì cứ tự nhiên vào, không cần đứng lén lút nơi đó làm gì!
Bóng người đó khẽ quay đầu nhìn về hướng Kim Doãn Phật, đôi mắt lộ hung quang sáng quắc, một luồng sát ý bỗng ngập không gian, tựa như một luồng tử phong từ địa ngục thổi lướt qua người Kim Doãn Phật. Chàng nghiến răng, nhún người phóng vụt đến, đôi phán quan bút trong tay xoay tít rồi bất ngờ điểm đến huyệt Thần Đỉnh (1) của người lạ. Người kia khẽ rùn người xuống, đôi song chưởng đánh ra theo đường Lưu Thủy, sử chiêu Kình Ngư Lập Vĩ, uyển chuyển nhằm hạ bàn Kim Doãn Phật vỗ tới. Giữa không trung, Kim Doãn Phật xoay người né chiêu, tay lại xoay bút, xuất kỳ bất ý sử chiêu Quân Tử Hồi Đầu, nhằm huyệt Á Môn (2) điểm tới. Chiêu này vốn rất bất ngờ, lại thêm khi trước người lạ kia xuất chiêu chưa kịp hoàn thủ, Kim Doãn Phật tin chắc lần này bút không thể điểm trượt. Người kia sau lưng như có mắt, lại bước đến phía trước một bước vào mã tấn, trong sát na tránh được bút chiêu, lại búng người ngược về phía sau, lấy khuỷu tay thúc mạnh tới, đây là lối thảo của chiêu Lão Hổ Quy Sơn, thiên hạ không mấy người biết chiêu thức này của Võ Đang. Cước bộ của người lạ này rất nhanh, lại cũng rất chuẩn, người vừa búng lại phía sau thì chân đã kịp hạ xuống đất, mượn hồi lực tăng thêm uy lực cho cú thúc khuỷu. Kim Doãn Phật thân thủ không nhanh bằng, biết không kịp né tránh, đành vận công cường hóa vùng ngực để tự bảo vệ, lại tính kế lưỡng bại câu thương, hai bút đâm đến hai tử huyệt Cưu Vĩ (3) và Chương Môn (4). Nào ngờ song bút vừa điểm tới thì đã có một luồng chấn lực phản lại từ bên trong cơ thể người lạ, khiến hai tay Kim Doãn Hầu tê chồn. Kim Doãn Phật trúng đòn Lão Hổ Quy Sơn, kình lực rất mạnh nên dù đã vận công chống đỡ nhưng cũng bị đánh văng về phía sau hơn ba trượng, thấy trong lồng ngực khí huyết nhộn nhạo, lại thổ ra một búng máu tươi, xem ra đã nội thương không nhẹ. Thượng Quan Ẩn thấy phu quân thọ thương, không khỏi lo lắng, bèn búng người khinh công lướt ra, trong tay phất Bạo Vũ Lê Hoa Châm nhằm người lạ kia phóng đến. Châm bay như hoa lê rụng tan tác trong cơn cuồng phong, tưởng như loạn mà kỳ thực không loạn. Châm lại nhỏ mảnh như sợi lông bò, trong đêm tối như thế này thì việc tránh né là bất khả. Ấy vậy mà kẻ lạ mặt kia người ngả nghiêng như say rươu, tay chụp tay bắt, mắt thì nhắm nghiền như ngủ. Người không biết lại tưởng hắn đang say rượu, ngủ mớ mà khua khoắng tay lung tung. Chỉ đến khi tay hắn túm đầy ám khí, trên người không có một vết thương nào thì Thượng Quan Ẩn lẫn Kim Doãn Phật mới toát mồ hôi lạnh. Mưa vẫn đổ như trút, ba người đứng lặng im như tờ, lặng lẽ quan sát động tĩnh của nhau. Người lạ kia bỗng cất tiếng khàn khàn:
- Các ngươi.. các ngươi có thấy vợ và con ta không?
Kim Doãn Phật sợ người này dùng kế dương đông kích tây, mượn lời gây xao nhãng để tấn công bất ngờ, chỉ lạnh lùng hỏi lại:
- Vợ con ngươi là ai?
Người kia chợt thõng tay, giọng trở nên mơ hồ một cách kỳ lạ:
- Vợ ta.. vợ ta là Triệu Mẫn. Trương Tuệ Phong là con trai ta. Còn Vĩnh tình là con gái. Bọn nó còn nhỏ lắm. Đứa lớn mới có mười tuổi, đứa nhỏ chỉ bốn. Các ngươi.. có nhìn thấy họ chứ?
Hai vợ chồng Kim Doãn Phật nhìn nhau, ngơ ngác. Người này phu quân của Triệu Mẫn, vậy chẳng phải trước mặt họ là Trương Vộ Kỵ sao? Sau đêm hí lộng hoàng thành năm xưa, bọn họ chưa từng gặp lại. Người lạ này võ công trác tuyệt, nhưng ngoại hình tiều tụy, thần trí mê loạn, nếu bảo đây là Trương Vô Kỵ thì quả thực mấy ai tin được. Thượng Quan Ẩn hỏi:
- Ngươi có phải là Trương Vô Kỵ đó chăng?
Người lạ kia bỗng run lên, thều thào:
- Trương Vô Kỵ? Trương Vô Kỵ chết rồi! Ta không biết ta là ai nữa.. Ta.. ta không biết!
Dứt lời, người kia bỗng nhào đến như một con thú, hai trảo vồ xuống tựa mãnh hồ vồ mồi, nhằm đầu hai vợ chồng Kim Doãn Phật mà chụp xuống. Đôi phu phụ cùng chung tay xuất chưởng địch lại, bỗng thấy hai trảo đã thu lại, người kia dùng Thiên Cân Trụy hụp ngay xuống đất, lộn một vòng, chớp mắt đã đến vùng hạ bàn của hai vợ chồng rồi bật dậy, dùng vai thúc vào bụng dưới của hai người, hai tay lại túm chặt lấy cổ áo dúi xuống. Kim Doãn Phật và Thượng Quan Ẩn bị mất trụ, lại bị tay người kia vận kình hút chặt lấy, quật ngã xuống đất. Hắn vận công, nội lực phát tiết ra ngoài rào rạt cuốn quanh người hắn như một con rồng vô hình. Tay giơ lên chuẩn bị phất xuống thì đã bị kéo lại bởi một sợi xích bạc. Kim Doãn Phụng gồng hết sức giữ chặt lấy sợi ngân tuyến, hét lớn:
- Ngươi dám đả thương cha mẹ ta! Hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi nơi đây!
Dứt lời, cô neo ngân tuyến quanh một gốc cây liễu già, đoạn nhẹ bước khinh công theo đường tuyến, chờn vờn lướt đến. Đoản thích trong tay lướt ngọt một đường nhằm cổ tay bị trói của kẻ lạ mặt kia chém đến. Chỉ thấy một luồng kình khí nóng rực bùng lên, đường thích kia cũng vì thế mà thiếu chuẩn xác, rốt cục lại bị tay kia của kẻ lạ mặt túm chặt. Thanh thiết thích này vốn rèn bằng thép tốt, cứng cáp vô cùng mà kẻ đó bẻ gãy như bẻ một thanh củi nhỏ. Kim Doãn Phụng trong lòng than thầm hôm nay gặp phải quỷ quái nơi nào, nhưng vẫn bình tĩnh xuất một chưởng Động Đình Yên Vũ, mãnh liệt đánh tới hòng tìm đường thoát thân. Chưởng đi nhanh như chớp, trúng vào ngực kẻ lạ mặt kia đánh ầm một tiếng. Nhưng tiếc là tu vi chưa đủ, chẳng những không gây tổn hại cho hắn, ngược lại Kim Doãn Phụng còn bị phản chấn, toàn thân chịu một lực đả kích không nhỏ. Cố gắng gượng đứng dậy nhưng xem ra nội thương đã làm cô mất hết khí lực, đành thả người ngã gục xuống đất. Người lạ mặt kia mắt đổ hung quang, những sợi máu trong mắt đỏ lên khiến người ta phải kinh sợ. Kim Doãn Phật nhìn mắt kẻ này, biết hẳn chuẩn bị xuống tay hạ sát con mình, vội hét lớn:
- Anh hùng không bức hiếp trẻ nhỏ, phụ nữ! Ngươi muốn giết thì cứ giết ta đây, nhưng tha cho vợ con ta. Ta quyết không một lời oán thán!
Nhưng mấy lời này tiếc thay, đâu có đến tai người lạ kia. Hắn còn đang chìm trong cơn mê khát máu, buông một tràng cười điên loạn rồi định nhả kình. Bỗng như bị điện giật, hắn quay lại nhìn ra sau lưng. Cách hắn khoảng ba trượng, một lão hán che ô đang từ tốn bước tới. Ngoài choàng áo cừu, trong áo đoạn, tay đeo nhẫn hộ tiễn phỉ thúy lót vàng, bấy nhiêu đây cũng đủ đấy người này là một viên phú hộ cự phách trong vùng. Tuổi trạc Băng Tâm, tóc đã ngả hoa râm, vóc người nhỏ nhắn nhưng toát nên một vẻ nhanh nhẹn có phần hóm hỉnh. Đôi mắt màu xám bạc hiếm thấy nheo lại như muốn cười khắp nhân gian. Đôi mắt bạc ấy đang quét theo nhất cử nhất động người lạ kia. Kẻ lạ mặt bỗng thấy như hắn đang đối diện với một con rồng ngàn tuổi ẩn mình, tuy đã già nhưng ẩn tàng một sự đe dọa bức người. Hắn vội búng người lùi lại phía chái nhà, vào thế thủ. Lão hán vẫn khoan thai bước đến, đỡ Kim Doãn Phụng ngồi dậy rồi đặt tay lên lưng cô, truyền vào một luồng nhiệt khí. Giây lát, cô đã thổ ra một búng máu tươi, sắc mặt đã hồng hào trở lại. Cô khẽ mở mắt, thều thào nói:
- Sư phụ..
Lão hán kia mỉm cười nói:
- Tốt rồi. Con đưa cha mẹ vào trong nghỉ ngơi. Người này để ta lo liệu.
Kim Doãn Phụng gật đầu rồi vội đỡ cha mẹ vào trong nhà, đóng chặt cửa. Lão hán thấy toàn gia đệ tử đã an toàn, lúc đó mới cất tiếng nói:
- Trong người ngươi có một luồng dương khí mãnh liệt, luân chuyển tuần hoàn thành một tấm giáp hộ thể cho ngươi. Nhưng lại có một luồng nội lực mạnh mẽ kỳ lạ khác xen lẫn vào khiến luồng dương khí bị vẩn đục, lại bị dồn luân chuyển nhanh quá độ. Khi bộc phát rất mạnh mẽ, nhưng xem ra luồng khí đã tồn tại trong người ngươi nhiều năm, lại thêm biến cố, khiến tâm ngươi không còn tỉnh táo để kiểm soát nó. Giờ nó đang thiêu đốt cả thân và tâm ngươi. Nếu không dừng lại, Trương Vô Kỵ, ngươi tất sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà mất mạng.
Mưa làm tóc người lạ mặt kia bết lại, nhưng cũng tẩy đi chút bụi đường lem luốc, gương mặt hiện ra chính là Trương Vô Kỵ, tuy lúc này đã tiều tụy rất nhiều. Chàng gằn giọng hỏi:
- Ngươi là ai? Có thấy vợ con ta không?
Lão hán kia nhíu mày, rồi lắc đầu, cười nhẹ nói:
- Ta là Đoàn Trường Lạc, người ở vùng này. Nghe danh Trương giáo chủ từ xa mà chưa có dịp gặp mặt. Nay được diện kiến, hân hạnh, hân hạnh!
Vô Kỵ nghe mấy chữ "giáo chủ", hỏa khí trong người lại bốc lên cuồn cuộn, bức bối vô cùng. Chàng điên cuồng lao lên, sử chiêu Hỏa Trung Thủ Lật trong công phu Minh Giáo Thánh Hỏa Lệnh, một tay phát chưởng đánh đến, vốn chỉ là hư chiêu, tay kia vòng đến ôm gáy đối phương kéo giật xuống, đoạn lại lên gối theo lối Thiên Hỏa Tàn Sơn mới là thực. Chỉ thấy chưởng lực đánh tới người Đoàn Trường Lạc như biến mất vào thinh không, tay kia của chàng vừa vươn tới vai lão thì đã bị túm chặt lấy ngón cải, thuận đà bẻ quặt xuống. Lão kéo một cái, đoạn đưa chân móc nhẹ đã khiến Vô Kỵ bị quật ngã. Vô Kỵ sửng sốt vô cùng. Đi lại trên giang hồ không ít năm, nếm trải không ít công phu kỳ lạ nhưng người có thể quật ngã chàng mà toàn thân không điểm nội lực nào thì quả thực chưa từng gặp. Chàng đã từng trải nghiệm Bắc Minh Thần Công của Băng Tâm, biết cảm giác bị hút nội lực thế nào. Chàng cũng đã từng thử chiêu với thái sư phụ, người đã luyện đến cảnh giới tối nhu, cũng có cảm giác khi dùng nội lực đánh đến như nước mưa vào biển lớn, hòa vào một, mất tăm mất dạng. Nhưng cảm giác nội lực như bị hóa thành không thế này, thực khiến chàng phải toát mồ hôi lạnh. Vô Kỵ ngấm ngầm vận công, thấy nội lực trong người vẫn rất sung mãn, bèn vận công, sử chiêu Phong Hỏa Liên Thiên, phát một chưởng nhằm hướng lão hán kia đánh đến. Chiêu này khi tâm càng sầu, hỏa tâm càng lớn thì càng phát huy uy lực. Nhiệt khí từ chưởng này thiêu đốt vạn vật trên đường đi của nó. Lão hán kia bình nhiên khoan thai đứng, chân không rời một bước, hai tay chỉ vòng lên ôm theo lối thái cực, luồng hỏa khí kia như bị hút vào một vòng xoáy giữa hai tay lão, cuộn tròn lại thành một quả cầu lửa. Quả cầu lửa cứ nhỏ dần, nhỏ dần, giây lát đã biến mất tăm không hình tích, hệt như chưởng ban đầu của chàng. Đoàn Trường Lạc mỉm cười nói:
- Nghe lời ta, hãy nghỉ lại đây một đêm rồi sáng mai ta sẽ tìm cách cứu ngươi.
Vô Kỵ tâm nhập ma, đâu có lí gì đến mấy lời chân thành này. Chàng nghiến răng, nghĩ bụng:
- Cao ngạo! Tưởng hơn ta được một chiêu mà có đủ tư cách giữ ta sao!
Chàng hít một hơi, vận nội công đến mức đề thủ thượng thế. Cỏ dại đang tươi tốt bỗng rám cả lại, luồng nhiệt khí trong người chàng phát ra đến kinh người khiến Đoàn Trường Lạc cũng phải nhíu mày. Ông thu một tay sau lưng, một tay đưa ra phía trước, mời ra chiêu. Vô Kỵ biến mất như một bóng mờ, thoáng chốc đã thấy bóng chàng từ tám hướng trước sau, trái phải, trên dưới đánh tới. Mỗi bóng một chiêu thức, chiêu nào cũng mang đầy hỏa khí trùng trùng. Miệng chàng lẩm nhẩm:
- Phần ngã tàn khu, hùng hùng thánh hỏa. Sinh diệc hà hoan, tử diệc hà khổ.
Đoàn Trường Lạc nhắm mắt lại, nghe hỏa khí đã áp đến bên tai phừng phừng, lại nghe da trên tay nóng rát nhưng vẫn bình tĩnh vào thượng tấn, tay lựa theo bóng chiêu của Vô Kỵ và đánh ra phản chiêu. Thấy bóng quyền của ông như một vòng sáng bằng bạc bao trùm lấy toàn thân. Bên ngoài vòng bạc đó, Vô Kỵ dùng Tinh Hỏa Liệu Nguyên, tuyệt kỹ trong bộ võ công Thánh Hỏa Lệnh, cũng không đánh xuyên vào được. Đang lúc giao chiêu kịch liệt, bỗng vai Vô Kỵ bị Đoàn Trường Lạc túm chặt. Chỉ thêm một lực đẩy khẽ, chàng đã bị quật ngã đo đất. Lúc bấy giờ hỏa khí trong người chàng như bị một chậu nước tạt tắt, Vô Kỵ lăn ra bất tỉnh. Đoàn Trường Lạc thấy vậy mới đứng dậy, quét mồ hôi, nghĩ bụng:
- Thằng tiểu quỷ này nội lực thật kinh người. Chỉ tiếc là hắn đã nhập ma quá lâu, việc này muốn cứu xem ra cũng không dễ.
Đoàn Trường Lạc lại túm lấy cổ áo Vô Kỵ, nhấc lên. Ông nhỏ bé vậy nhưng vác một hán tử to cao như chàng lên vai nhẹ như vác bao bông. Ông tiến tới gõ cửa nhà Kim Doãn Phật, gọi:
- Các người mở cửa ra đi. Ngoài này ổn cả rồi.
Thượng Quan Ẩn lúc đó mới rón rén mở cửa. Thấy Vô Kỵ bất tỉnh được Đoàn Trường Lạc vác trên vai mới thực yên tâm mở hẳn cửa ra. Kim Doãn Phụng thấy sư phụ bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Đa tạ sư phụ hôm nay cứu mạng. Nếu không toàn gia đệ tử hẳn đã mất mạng với tên điên này.
Kim Doãn Phật cũng ôm quyền nói:
- Đa tạ Đoàn sư phụ hôm nay chiếu cố. Kim Kê, Hoàng Ngưu này năm xưa đã được người che chở mới có thể yên ổn ở lại được nơi đây. Không ngờ hôm nay suýt nữa lại gặp một cơn nguy biến.
Đoàn Trường Lạc thở dài nói:
- Các ngươi xem, đây là ai?
Thượng Quan Ẩn lúc bấy giờ vén tóc của Vô Kỵ lên, nhìn kỹ mới thốt lên:
- Trương Vô Kỵ?
Kim Doãn Phật nhíu mày nói:
- Tại sao hắn lại thành ra thế này? Năm xưa Trương Vô Kỵ bá đạo võ lâm, nổi tiếng là người chính khí bậc nhất. Vì nguyên nhân gì khiến hắn trở thành một tên điên khát máu đến vậy.
Đoàn Trường Lạc bắt mạch cho Vô Kỵ nói:
- Hắn học nhiều môn công phu đối nghịch, hẳn trong lúc xúc động, không kiềm chế được tâm ma nên mới bị nhập ma, trở nên điên dại như thế này. Ta thấy hắn liên tục hỏi tung tích vợ con hắn. Có lẽ hắn bị thất lạc vợ con đã lâu rồi.
Nói đoạn ông lại lấy giấy bút ra kê một đơn thuốc, đưa cho Kim Doãn Phụng nói:
- Chút nữa mưa tạnh, con vào trong trấn cắt lấy mấy thang thuốc theo đơn này rồi sắc cho hắn uống. Thuốc này sẽ giúp hắn tỉnh táo được đôi chút, không đến nỗi làm loạn như hôm nay nữa. Chỉ tiếc là mạng hắn sợ khó giữ được.
Kim Doãn Phụng nhìn Vô Kỵ nằm dưới sàn, ái ngại hỏi:
- Sư phụ, hắn sẽ chết thật sao? Người là thần y mà không có cách nào chữa cho hắn sao?
Đoàn Trường Lạc nhíu mày nói:
- Hắn luyện được Cửu Dương Thần Công, là tuyệt thế thần công thời nay. Lại học được trọn vẹn thứ võ công kỳ quái của Minh Giáo, nội công đã mạnh lại thêm mạnh, nhưng không thuần. Nếu không mượn được nội công của bốn người này thì e không thể giải trừ được.
Kim Doãn Phật hỏi:
- Bốn người đó là ai ạ?
Đoàn Trường Lạc điểm tên:
- Đao Đế – Hồ Phi Thiên; Kiếm hoàng – Nam Cung Thiết Tâm; Bạch Thủ Sát Thần – Băng Tâm và Trương chân nhân của Võ Đang. Chỉ tiếc là ta không biết giờ bọn họ đang ở đâu. Trừ Trương chân nhân vẫn đang ở Võ Đang Sơn thì ba người còn lại đã tuyệt tích giang hồ nhiều năm. Mà giả sử có mời đươc họ thì..
Thượng Quan Ẩn nghe Đoàn Trường Lạc có chút ngập ngừng, bèn hỏi:
- Mời được họ thì sao thưa Đoàn sư phụ?
Đoàn Trường Lạc thở dài, nói:
- Mời được thì e lão Hồ và lão Nam Cung cũng không chịu hợp lực giúp. Hai người bọn họ như nước với lửa, không nhìn nhận nhau đã nhiều năm. Mà kể cả nếu bọn họ có chịu gạt chuyện riêng mà hợp lực thì cũng phải xem định thần của tên tiểu tử này thế nào. Nếu hắn quyết không chịu bỏ tâm ma, ta cũng không thể giúp gì được..
Nói đoạn, ông cáo biệt gia đình Kim Doãn Phật, rời đi ngay. Kim Doãn Phật thấy trời còn mưa lớn, vội nói:
- Đoàn sư phụ! Trời còn mưa lớn, vậy để ngớt mưa rồi người hãy đi.
Đoàn Trường Lạc cười nửa mắt, hóm hỉnh nói:
- Có trộm nào mà lại trời mưa lại nghỉ ở nhà không?
***********************
Ánh lửa bập bùng của đống lửa trại lớn soi sáng cả một khoảng đất rộng, soi rõ cả những vệt mỡ của thịt nướng còn đọng lại ở mép mấy tên lính thô tục, soi rõ cả những lọn tóc nhẫy dầu lâu ngày không gội vì trời lạnh, soi rõ cả những cái răng vàng khè, sâu lỗ chỗ, thở ra những mùi kinh tởm đến lợm giọng. Lửa soi rõ nhiều vật vậy nhưng không soi nổi trái tim đen kịt của đám thảo khấu Lưỡng Long Trại này. Và lửa cũng không soi rõ ngụm máu mà Tuệ Phong vừa phun vào đám cỏ gần đó. Cậu loạng choạng đứng dậy, cây đao trong tay vẫn cầm chắc nhưng chân đã muốn khuỵu ngã lắm rồi. Tối nay cũng xem ra Lãng Nghệ có điều gì khó chịu trong người ghê lắm. Đã thành lệ, mỗi khi Lãng Nghệ ghé thăm trại đều ra lệnh đốt lửa trại lớn và đám lâu la biết là tối nay lại có trò vui để xem. Từ khi còn là một đứa trẻ, Tuệ Phong đã đưa người ra làm trò vui cho Lãng Nghệ và lũ đạo tặc. Nhớ khi Hồ Phi Thiên mới đưa cậu về trại, yên ổn được đôi hôm thì Lãng Nghệ đến trại, hắn mang theo một con sói xám. Cậu vẫn nhớ như in đôi mắt sáng quắc, vằn máu của con sói đã bị bỏ đói mấy ngày, nhìn cậu hau háu như nhìn một miếng thịt tươi. Cậu vẫn còn nhớ nguyên cảm giác như điện giật khi nó bước ra khỏi lồng sắt, chậm rãi vươn người rồi vờn quanh cậu. Tay cậu run bần bật đến mức không cầm nổi thanh đao trong tay. Con sói đó sau khi vờn quanh cậu một lúc, bèn chồm người lao đến, nhằm tay cậu cắn đến. Lúc đấy trong đầu cậu chỉ có một chữ: "Chạy!"
Cậu né được cú táp của con sói đó trong sát na. Cậu vừa vươn người chạy thì đã ngã dúi dụi vì cuống. Con sói thấy trượt cú đầu bèn hung hãn quay đầu sang táp thêm một lần nữa. Lần này nó đã cắn trúng. Cánh tay của đứa trẻ mười tuổi như muốn vỡ vụn trước đôi hàm nghiến chặt của con sói. Răng sói cắm ngập nơi cánh tay cậu, nơi máu chảy ra xối xả. Xung quanh đám lâu la hiếu kỳ cười khả ố, la hét vì phấn khích. Lâu lắm rồi bọn chúng không thấy trò vui đến vậy, dù trò vui đó là tính mạng của một dứa trẻ. Hồ Phi Thiên cũng đứng đó, lặng lẽ nhìn. Cây đao sau lưng ông vẫn tỏa ra thứ sát khí lành lạnh nhưng vậy, nhưng đôi mắt ông còn lạnh lùng hơn thế. Tuệ Phong thét lên vì đau đớn. Theo phản xạ, cậu bỏ đao, lấy tay chọc ngay vào mắt con sói làm nó đau đớn nhả tay cậu ra, loạng choàng lùi lại. Cái đau làm cậu thêm sợ, nhưng làm con sói thêm khát máu. Mắt vẫn còn chảy máu ròng ròng, nó loạng choạng lao đến, nhảy bổ vào cậu. Tuệ Phong theo vô thức nắm lấy thanh đao, chống ngược lên, vô tình lại đâm xuyên vào bụng con sói, lúc đó đã nhảy quá đà vì mắt chột. Cậu nhắm tịt mắt, mãi đến khi huyết lang chảy xuống mặt cậu nóng hổi, cậu mới nhẹ nhẹ mở mắt ra và nhận ra mình chưa chết. Con sói lớn nằm đè lên cậu nặng chịch, nhưng trong lòng cậu chưa bao giờ nhẹ nhõm hơn thế. Cậu đẩy con sói ra, rồi lăn ra ngất xỉu. Đó là vết sẹo đầu tiên của cậu.
Tám năm trôi qua, những lần Lãng Nghệ ghé thăm đều thêm trên người cậu những vết sẹo ngang dọc mà đám sói, gấu và gần nhất là một con hùm xám mang lại. Những vết sẹo lớn nhỏ trên người cậu thêm nhiều bao nhiêu thì nỗi sợ của cậu với những hiểm nguy thập tử nhất sinh lại càng ít đi bấy nhiêu. Phần vì cậu phải đối diện với nó quá nhiều, phần vì cậu đã được Hồ Phi Thiên chỉ cho cách cầm đao sao cho chắc, mắt nhìn sao cho nhanh và đầu luôn lạnh nhất có thể. Rèn luyện qua những trận đấu với đám thú dữ đã rèn luyện cho cậu một thể lực bền bỉ, một mức phản xạ khó ai bì kịp và một ý chí sống còn hiếm có. Cậu giờ đã có thể tự tin dùng đao xử lý gọn một đám dạ lang, giống sói săn đêm theo đàn rất nguy hiểm. Cậu có thể đánh ngang tay khi đối diện với cả gấu xám và hùm xám một lúc. Nhưng tối nay, đứng trước cậu không phải là một con dã thú, mà là một con người. Nỗi sợ đã nhiều năm không ghé thăm, hôm nay quay lại trong cậu đầy đủ như lần đầu tiên cậu đối diện với con sói xám đó. Nỗi sợ đó đến từ thẳm sau trong tiềm thức cậu, cậu biết rằng thú hoang chiến đấu với cậu vì nó đói và cần mồi. Còn người đứng trước mặt cậu đây sẵn sàng giết cậu chỉ để thỏa mãn một thú vui bệnh hoạn, một cơn khát máu bất chợt. Đôi tay cậu cầm đao vốn chắc chắn nhưng hôm nay vẫn thoáng lộ chút run rẩy khe khẽ. Tên đấu sĩ trước mặt cậu cũng sử dụng đao. Thanh đao trong tay hắn là một thanh bảo đao, Vô Huyết Đao. Tương truyền đao này ngoài sắc đến chém sắt như chém bùn, thổi tóc là đứt mà giết người xong không đọng máu nên mới có cái tên Vô Huyết. Gã đấu sĩ nhìn cậu thanh niên mười tám tuổi, cười cợt nói với Lãng Nghệ:
- Thủ lĩnh, người nói xem thằng nhãi này có gì thú vị mà bắt thuộc hạ phải mang cả Vô Huyết Đao ra nghịch với nó?
Lãng Nghệ nhếch mép cười, nụ cười nửa miệng vừa tinh quái, vừa ma mị theo ánh lửa lúc tối lúc sáng khiến người đối diện phải rùng mình:
- Nó đã từng dùng một thanh đao đó diết gọn tám con sói và một đôi gấu, hùm xám đấy. Ngươi xem vậy có đủ xứng đấu với Vô Huyết Đao của ngươi chưa?
Gã đấu sĩ cười nhạt, nói:
- Dẫu có giết rồng đi chăng nữa, nhưng thằng nhóc này chưa từng giết người. Thuộc hạ biết rất rõ ánh mắt đó, sự sợ hãi khi đối diện với một kẻ mà hắn phải giết. Tiếc là, tối nay hắn sẽ ra đi mà không nếm được cái khoái lạc khi nhìn ánh mắt tắt dần đi sự sống khi cắm ngập đao vào ngực địch nhân.
Chưa kịp hết lời thì gã đấu sĩ đã chợt thấy một luồng kình phong lướt đến. Luồng kình phong đi rất nhẹ, nhưng rất nhanh và chắc chắn. Gã đã chân vào thanh đao đang chống dưới đất làm thanh đao bay lên ngang tầm tay. Tay hắn nhanh như cắt chụp lấy chuôi đao, đoạn ngả người chém ngang một đường. Chiêu này chính là chiêu Hồn Tán Phách Phi trong Thất Hồn Đao Pháp chỉ nội truyền trong giới Cẩm Y Vệ. Hắn cười khẩy, cảm giác cái lạnh của thanh đơn đao Tuệ Phong lướt qua sát má thích chí, đến khi máu từ ngực Tuệ Phong tóe ra chảy dọc theo lưỡi đao nhỏ xuống đất thì hắn mới cười lớn đầy thích thú. Tuệ Phong ngỡ nhân lúc hắn đang phân tâm có thể nhân đó mà chiếm lợi thế, nhưng đao của cậu còn chưa đạt đến mức tàng âm vô ảnh, sao có thể lén đánh cao thủ như gã đấu sĩ này được. Cũng may khi đường đao của gã đấu sĩ kia lướt qua, Tuệ Phong giác quan phản xạ mẫn tiệp nên kịp dừng bước, lưỡi đao cũng chỉ chém một vết nông, không tổn hại đến khí cốt. Cậu thấy máu chảy đỏ áo, nhưng lại không thấy đau đớn, chỉ thấy tay đang run lên vì sợ. Gã đấu sĩ thấy chân cậu run run, nhếch mép cười khả ố:
- Thằng nhãi này đúng là chân gà, mới thế mà đã tè ra quần rồi. Các ngươi mau lấy nước dội cho nó bớt khai đi rồi ta mới đánh tiếp được!
Bọn lâu la bên ngoài lại thêm phần hứng chí. Rượu lại rót tràn bát, thịt lại cắn ngập mồm và những tiếng chửi thề tục tĩu lại vang lên ầm ầm khắp trại. Một tên lính nhép khệ nệ xánh xô rượu lớn đi tiếp các bàn, chẳng biết đi thế nào lại vướng phải chân Hồ Phi Thiên, hất rượu đánh ầm một cái vào Tuệ Phong. Cả xô rượu tạt đến như cú đấm vào ngực cậu, làm cậu loạng choạng ngã xuống. Rượu chảy qua vết thương làm cậu nhăn mặt lại vì đau. Rượu hòa vào máu chảy xuống miệng cậu vừa cay vừa mặn. Nhưng rượu cũng làm cậu phát hỏa khí trong người, phát tiết cơn giận ngấm ngầm giữ chặt trong đáy lòng bấy lâu. Rượu làm cậu hết sợ. Tuệ Phong lảo đảo chống đao xuống đất đứng dậy. Tuy mắt còn hoa vì mất máu và hơi rượu, nhưng tay cậu đã nắm chặt đao, chân cũng không còn run nữa. Hồ Phi Thiên mỉm cười ý nhị, ôm đao dựa cột thoải mái xem tiếp. Tuệ Phong vào thế Hồi Hậu Tấn, đao ngang mi tâm, tay giữ đại thủ ấn. Nụ cười trên môi gã đấu sĩ như bị hóa thành băng, rồi từ từ chuyển thành một cái mím môi giận dữ. Hắn gào lên:
- Thằng nhãi! Ngươi học Lãnh Nguyệt Đao Pháp ở đâu?
Tuệ Phong lừ lừ không nói gì, giữ đúng thế tấn, bước lên một bước. Gã đấu sĩ nghiến răng, gằn giọng nói:
- Nếu hôm nay ngươi không nói ra, đừng trách Phá Lang Chu Vịnh ta độc ác!
Nói rồi gã phóng vụt đến, sử chiêu Cửu Chuyển Ly Hồn, ầm ầm kình phong, đao chém đến như muốn đoạn cả hồn phách. Rượu vẫn nhỏ tong tong từ mái tóc lòa xòa của Tuệ Phong, xuống đất. Những giọt rượu pha máu đỏ hồng bỗng lơ lửng trong không trung rồi bay vụt lên. Ai tinh mắt nhìn sẽ thấy trong những giọt rượu đó, đôi mắt của Chu Vịnh đang mở to đầy kinh hãi, miệng hắn mở to nhưng không thốt được thành lời. Tuệ Phong lẩm bẩm:
- Vân Long Tam Hiện..
Đao cậu chém xéo ngược lên liên tiếp ba đường. Đường đầu mang theo khí thế như Nhất Long Xuất Thủ, vẫy vùng trong bão tố, cuốn theo những giọt rượu đang rơi bay ngược trở lại không trung. Đao kình như sóng bạc đầu xô bờ, phá tan chín đòn khoái đao của Chu Vịnh. Đường đao thứ hai như Nhị Long Ẩn Thân, mờ mờ ảo ảo như trốn trong mây, thoắt ẩn thoắt hiện chém đứt cả hai bàn tay của Chu Vịnh, máu vọt ra như suối. Đường đao cuối cùng chính là Nhị Long Bãi Vĩ, thanh thoát lượn qua một đường cương mãnh, kề sát ngay cổ Chu Vịnh. Sinh mạng hắn giờ hoàn toàn nằm trong tay cậu. Chu Vịnh đau đớn gằn giọng nói:
- Ngươi nhanh một đao giải thoát ta khỏi nỗi nhục này, ta đa tạ ngươi lắm!
Khi đồ sát đám thú dữ, cậu trong lòng cũng có chút chần chừ nhưng việc xuống tay vẫn khá là dễ dàng. Nhưng đứng trước một mạng người, dù hắn là kẻ ác, dù hắn vừa nãy chỉ lăm le chém cậu thành trăm mảnh làm mồi cho thú hoang, Tuệ Phong vẫn không nhẫn tâm xuống tay trước gã. Lãng Nghệ lên tiếng:
- Tuệ Phong! Ngươi lấy đầu hắn đi! Nếu ngươi mang đầu hắn lên đây, ta hứa từ nay sẽ không lôi ngươi ra làm trò nữa!
Tuệ Phong nhìn vào mắt Chu Vịnh. Trong đôi mắt ngầu đỏ vì giận dữ, vì đau đớn, vì hổ nhục, cậu vẫn thoáng thấy một thứ gọi là nhân tính. Tuệ Phong lắc đầu, thu đao lại, nói:
- Ngươi không cần thương hại ta! Thứ ta hận nhất trên đời là sự thương hại!
Dứt lời hắn lấy miệng thay tay, cắn lấy lưỡi thanh Vô Huyết Đao, búng người lao đến. Tuệ Phong hoảng hốt quay lại, ngỡ phen này mình yếu lòng không phải chỗ, lại hỏng chuyện rồi thì thấy đầu Chu Vịnh cùng thanh đao Vô Huyết đã nằm ngay ngắn trên tay Hồ Phi Thiên. Ông quăng đầu Chu Vịnh ra một góc, tay nâng thanh đao ngắm nghía nói:
- Ta nhìn nãy giờ đã nghi nghi, biết ngay là đồ giả. Đao còn giả thì hẳn người chẳng ra gì.
Nói rồi ông lấy tay búng một cái, thanh Vô Huyết đao kia gãy làm đôi. Lãng Nghệ nhíu mày nhìn theo bóng hai thầy trò mỗi lúc một rời xa đống lửa trại, chìm dần vào bóng tối, thầm suy nghĩ.. Lại nói Tuệ Phong đi ra đến gần cổng trại, nhớ lại cảnh đầu Chu Vịnh trên tay Hồ Phi Thiên, trong bụng nhộn nhạo không kìm được, bèn gập người xuống nôn cả ra mật xanh mật vàng. Hồ Phi Thiên đứng cạnh vỗ lưng cậu nói:
- Từ từ rồi ngươi sẽ quen. Hôm nay giữ được mạng là tốt rồi.
Tuệ Phong gạt tay Hồ Phi Thiên ra, gào lên:
- Quen? Ông nói ta có thể quen với việc giết người như ông sao?
Hồ Phi Thiên im lặng, ông lững thững bước đi trước, nói khẽ, nhưng rõ ràng:
- Mỗi khi ngươi giết người, ngươi đều đánh mất đi một chút nhân tính. Ta mong ngươi giữ được nhân tính, đừng để trở thành một con quỷ.. như ta.
Tuệ Phong cũng im lặng một hồi lâu rồi chạy đuổi theo Hồ Phi Thiên, bá lấy vai ông nói:
- Sư phụ, hôm nay may tên Chu Vịnh đó sử dụng đao giả. Nếu là Vô Huyết Đao thật chắc ta đã chết lâu rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]