Bạch Hàn Vĩ cảm thấy tim như nghẽn lại, hô hấp dường như cũng bị hút cạn. Khó khăn vùng vẫy muốn trở vào vùng an toàn mà Cố Vãn Thâm đặt ra nhưng cơ thể lại bất tuân mà cố định một chỗ. Thở hắt khó nhọc, Bạch Hàn Vĩ bưng kín tim mình yên lặng chờ u ám kéo đến.
Bạch Hàn Vĩ chợt rơi vào khoảng không sâu hút, sau đó chợt như nhìn thấy được ánh sáng. Cậu đang ở trước mặt là mẹ mình, bên cạnh là em gái nhỏ, cả gia đình thật hạnh phúc và đùm bộc lẫn nhau. Chợt một đám người bước đến tách họ đi, cậu bị giam giữ lại trong lồng sắt, trơ mắt nhìn mẹ cùng em bị luân phiên cưỡng bức, sau đó bị thiêu sống. Mẹ thống khổ vẫy vùng, em gái cậu thoi thóp nằm trong lửa đỏ. Bên cạnh bước đến chính là Cố Vãn Thâm cùng Khê Vĩ. Nhìn đến cậu tâm can đau đớn trong lồng giam mà nhếch môi cười nhạt, tay ôm chặt Khê Vĩ mà trào phúng :"Tôi cho dù có cùng ai, cậu cũng không có tư cách quan tâm. Cậu càng không có tư cách đòi hỏi quyền tự do. Vì cậu đã đánh mất nó từ lâu rồi. Tôi chính là cho cậu thấy cái giá cậu phải trả. Muốn chết, phải là tôi quyết định. Cho dù có giữ lại một thân tàn phế, tôi cũng không cho phép cậu rời đi".
Bạch Hàn Vĩ từ trong cơn ác mộng mở bừng mắt. Mồ hôi thấm ướt lưng cậu, hơi thở ngắt quãng, đầu đau như búa bổ. Đợi hơi thở bình tĩnh lại, cậu từ từ nằm xuống. Nhận thấy sau lưng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-thong-han/650425/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.