Bạch Hàn Vĩ xuất viện liền được thủ hạ lái xe đưa về biệt thự. Bạch Hàn Bĩ suốt chặng đường về không ngừng suy nghĩ. Cậu không biết phải hay không về đến biệt thự sẽ lại là một tính nô không cho phép mặc quần áo. Trong nhà hiện giờ có Khê Vĩ, phải hay không chính mình làm phiền họ ân ái ân ái?.
Xe dừng lại trong khuôn viên biệt thự, sau đó Hàn Vĩ bị trái phải hai người nam nhân thô bạo lôi kéo vào trong. Mắt không thấy, bước chận cũng loạng choạng, nhiều lần không theo kịp bị lôi đi như bao cát.
Quăng vào nơi nào đó không rõ, Bạch Hàn Vĩ lập tức yên tĩnh theo thói quen co người lại phòng vệ. Hành động này được tập riết thành quen. Hàn Vĩ từ 7 năm trước đã không còn tự tin với mọi thứ, suốt ngày đều nơm nớp lo sợ bản thân bị người thi bạo. Ít nhất tư thế này cũng là một hàng rào chắn giúp tâm lý cậu vững hơn, và nếu có bị đánh, cũng sẽ đỡ đau hơn.
Tiếng giày da nện xuống sàn nhà vang lên từng đợt 'cộp cộp', đánh vào tai Bạch Hàn Vĩ nghe đầy áp lực.
"Thế nào? Mang về đây rồi thì cậu nên ngoan ngoãn, miễn cho tôi phiền lòng" Cố Vãn Thâm cúi người niết lấy cằm của Bạch Hàn Vĩ, đáy mắt hận như không thể bóp nát xương hàm của cậu.
Cố Vãn Thâm lấy từ túi ra một bộ thiết bị. Xé rách áo cậu ra, liền lập tức dùng nó đeo lên cổ, cổ tay và chân cậu.
"Nghe rõ, cái này sẽ giữ cậu an toàn trong bán kính 10m,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-thong-han/650424/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.