Bạch Hàn Vĩ tồn tại trôi qua ngày đêm không rõ. Ngay cả khi bên ngoài đã là mùa xuân ấm áp thì cả thân người cậu tê liệt, dại đi. Không cần biết thời gian, cậu luân phiên bị người đến mang ra phát tiết. Ngay cả tâm trí cậu cũng dần mơ hồ. Tính đến ngày cuối cùng Cố Vãn Thâm đến đã là bao lâu? 1 tuần? 2 tuần? Hay là 1 tháng, Bạch Hàn Vĩ không biết, mà vốn dĩ cậu cũng không hề biết. Thỉnh thoảng cửa mở, một vài người mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang bước vào, tiêm vào người cậu chất nào đó. Sau đó, gần như ngay lập tức cậu trở nên mê man. Đã lâu không ăn, cơ thể dựa vào những loại thuốc được tiêm vào người mà sống, ngay cả dạ dày dường như cũng bị tạm ngưng hoạt động đã lâu.
Bạch Hàn Vĩ cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ một chút. Cơ thể bẩn thỉu nhơ nhớp tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng vết thương, cùng máu, cùng bụi bẩn cũng đã làm cậu quen đi.
Cơ thể vừa trải qua một trận điên cuồng tra tấn, hậu huyệt đến giờ vẫn còn nhồi nhiều dụng cụ kỳ quái không thể lấy ra làm cậu buồn ngủ. Muốn ngủ một chút. Đến đó, tâm thức cậu dần phai nhạt.
'Chát'
Một cái tát vang dội giáng vào mặt, tóc cũng bị người thô bạo kéo ngược lên. Bạch Hàn Vĩ cố gắng mở mắt nhưng cũng không thể. Mi mắt như đeo chì nặng trĩu. Đối phương dường như cũng không kiên nhẫn. Thô bạo banh hai mắt cậu ra, lập tức một dòng nước dội thẳng vào mắt cậu. Không kịp bất ngờ hét lân, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-thong-han/650423/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.