Cố Vãn Thâm thật sự giận dữ. Cổ hoả nhiệt phát tác như đốt cháy tâm trí anh. Anh không cho phép trong đầu Bạch Hàn Vĩ có bất kỳ ý nghĩ rời khỏi anh. Cho dù là tàn phế, cho dù là chết đi, thì cậu vẫn phải ở cạnh anh. Chỉ đến khi nào anh không cần cậu nữa, anh chán ghét cậu thì lúc đó anh sẽ cho cậu cái muốn, còn lại, anh không cho phép. Từ khi nào Bạch Hàn Vĩ cậu có tư tưởng đó. Là vì mẹ cậu mất? Là vì không chịu nổi nên tạo ra cái vỏ bọc cứng rắn ấy? Thế nhưng anh quên mất rằng, vốn dĩ Bạch Hàn Vĩ chưa từng nghĩ sẽ phản lại anh, chưa từng nghĩ sẽ ly khai anh, chỉ là vì đau đớn chồng chất quá nhiều, cơ thể cùng tinh thần bị tổn hại. Giờ phút này trong cậu chỉ còn lại một mảng mơ hồ. Những khoảnh khắc tỉnh táo cũng chỉ trong phút giây mà thôi.
Cố Vãn Thâm tức giận cho người đến bệnh viện lôi em gái Bạch Hàn Vĩ đến biệt thự.
Xô ngã em gái cậu xuống đất, Cố Vãn Thâm tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Hàn Vĩ chật vật nằm gần đó :"Bạch Hàn Vĩ, tôi vốn dĩ nghĩ cậu ít ra đã khôn hơn. Ngoan hơn, bỏ đi những cái ý nghĩ muốn chạy trốn kia. Lại không ngờ, càng trói buộc, cậu càng muốn bất chấp mà đi. Nhìn xem, tôi là mang ai đến cho cậu".
Bạch Hàn Vĩ hiện giờ vẫn vì đau mà ù tai đi. Mười đầu ngoan tay sớm biến dạng đầy máu, cơ thể lại phản chủ không ngồi dậy được. Toàn lực chú ý đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-cung-thong-han/650426/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.