Nàng tựa như tiên nữ hạ phàm, bất giác xuất hiện trongcuộc đời hắn, cũng bất giác tiêu thất không chút tăm hơi. Không lấy đượclòng nàng, cũng không muốn lưu lại nàng. Một tháng qua, trong viện đều thấythân ảnh bận rộn của nàng. Bất luận hắn có gây khó dễ thế nào, nàng vẫn luônluôn mỉm cười, dùng thái độ ôn hòa nhất đối với hắn.
Hình ảnh nàng luôn chuyển động trước mắt hắn, bất luậncó cố gắng thế nào, hắn trước sau vẫn không xóa được những ký ức về nàng.
Hắn vẫn quen tựa người trên ghế, tay cầm một quyểnsách, nhìn thân ảnh bận rộn của nàng, nhìn nụ cười dịu dàng của nàng, nhìn bộdạng chật vật của nàng. Một tháng, hắn hẳn đã quen với sự tồn tại của nàng. Cóđôi khi, hắn ích kỷ muốn giữ nàng lại, nhưng hắn không thể. Hắn biết người nàngyêu không phải hắn, hắn cũng không thể dùng ân tình giữ nàng lại cả đời.
“Nàng đi rồi.” Phương Chấn Hiên buông quyển sách trêntay xuống, nhìn cửa sương phòng đối diện đang đóng chặt, diện vô biểu tình,nhìn không ra một chút cảm xúc.
Một tháng trôi qua, vết thương trên mặt hắn sớm đãbiến thành sẹo. Giống như hai con rết, khiến khuôn mặt tuấn mỹ mất nhan sách.
“Vâng.” Phương Hãn trầm ngâm một lát, nhịn không đượchỏi, “Nếu lưu luyến, tại sao còn đuổi đi?” Theo công tử nhiều năm như vậy, tínhtình công tử hắn hiểu rất rõ. Công tử thật sự rất kiêu ngạo, thế nhưng cũng rấtkiên cường. Tuyệt đối không phải vì mất hết võ công, bị hủy dung mạo mà trở nênkhông hiểu lý lẽ. Trái lại, công tử sẽ càng thêm nỗ lực. Mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao-khoc-nuong-tu/1618128/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.