Chương trước
Chương sau
Nàng tựa như tiên nữ hạ phàm, bất giác xuất hiện trongcuộc đời hắn, cũng bất giác tiêu thất không chút tăm hơi. Không lấy đượclòng nàng, cũng không muốn lưu lại nàng. Một tháng qua, trong viện đều thấythân ảnh bận rộn của nàng. Bất luận hắn có gây khó dễ thế nào, nàng vẫn luônluôn mỉm cười, dùng thái độ ôn hòa nhất đối với hắn.
Hình ảnh nàng luôn chuyển động trước mắt hắn, bất luậncó cố gắng thế nào, hắn trước sau vẫn không xóa được những ký ức về nàng.
Hắn vẫn quen tựa người trên ghế, tay cầm một quyểnsách, nhìn thân ảnh bận rộn của nàng, nhìn nụ cười dịu dàng của nàng, nhìn bộdạng chật vật của nàng. Một tháng, hắn hẳn đã quen với sự tồn tại của nàng. Cóđôi khi, hắn ích kỷ muốn giữ nàng lại, nhưng hắn không thể. Hắn biết người nàngyêu không phải hắn, hắn cũng không thể dùng ân tình giữ nàng lại cả đời.
“Nàng đi rồi.” Phương Chấn Hiên buông quyển sách trêntay xuống, nhìn cửa sương phòng đối diện đang đóng chặt, diện vô biểu tình,nhìn không ra một chút cảm xúc.
Một tháng trôi qua, vết thương trên mặt hắn sớm đãbiến thành sẹo. Giống như hai con rết, khiến khuôn mặt tuấn mỹ mất nhan sách.
“Vâng.” Phương Hãn trầm ngâm một lát, nhịn không đượchỏi, “Nếu lưu luyến, tại sao còn đuổi đi?” Theo công tử nhiều năm như vậy, tínhtình công tử hắn hiểu rất rõ. Công tử thật sự rất kiêu ngạo, thế nhưng cũng rấtkiên cường. Tuyệt đối không phải vì mất hết võ công, bị hủy dung mạo mà trở nênkhông hiểu lý lẽ. Trái lại, công tử sẽ càng thêm nỗ lực. Mất đi võ công có thểkhiến công tử khổ sở, nhưng bị hủy dung đối với công tử thì không thành vấn đề.Từ nhỏ đến lớn, công tử vẫn cho rằng mình là kẻ gây họa. Nhất là lúc nữ nhân vìcông tử mà đấu khẩu với nhau, công tử đặc biệt chán ghét khuôn mặt khiến ngườita phạm tội này. Mấy lúc nói đùa, công tử thậm chí nói rằng muốn hủy dung. Côngtử sở dĩ bức ép cô nương kia, hoàn toàn muốn nàng biết khó mà lui, không phảimuốn dùng ân tình để ép buộc. Từ khi thấy thái độ của công tử đối với BạchNgâm, hắn liền hiểu rõ tâm tư của công tử. Làm hạ nhân, hắn cũng chỉ có thểgiúp đỡ thôi.
Hắn quả thật từng chán ghét Bạch Ngâm, nhưng trải quamột tháng ở chung, hắn cũng bị nàng cảm hóa. Kỳ thực nàng là một nữ tử rất tốt,so với lời đồn đại ngoài kia khác nhau rất nhiều. Nữ tử như vậy, rất xứng vớicông tử, hắn không ngại phải hầu hạ thêm một thiếu phu nhân, nhưng mà… Ai.
“Nàng không thích ta.”
“Bạch cô nương tốt với người như vậy, có lẽ…” PhươngHãn cẩn thận quan sát sách mặc của Phương Chấn Hiên, chỉ cần công tử nói mộtcâu, hắn có thể lặp tức đưa Bạch cô nương kia trở về.
Phương Chấn Hiên vân đạm phong khinh nói. “Nàng đốivới ta chỉ là cảm kích, bất luận là ai vì nàng làm như vậy, nàng đều đối tốtvới người đó. Bởi vì ta yêu nàng, nên không muốn dùng ân tình ép buộc nàng.Ngươi cũng từng nói, yêu một người không nhất định phải đoạt được nàng, mà nhìnnàng hạnh phúc, bản thân mình cũng sẽ hạnh phúc.” Trên môi hắn chậm rãi hiệnlên một nụ cười, “Hôm nay ta thành ra bộ dáng này, tuyệt đối không có nữ nhânnào bám theo ta. Ta có thể cả đời dõi theo nàng, nhìn nàng hạnh phúc. Nàng hạnhphúc, ta sẽ hạnh phúc.”
Phương Hãn ý tứ sâu xa liếc hắn một cái, “Bạch cônương sẽ hạnh phúc sao?” Hắn là đang có ý khác.
Phương Chấn Hiên ngẩn người, mơ hồ nói ra một câu,“Nàng sẽ hạnh phúc sao?” Nàng tuyệt đối chách chắn đang giận dỗi với Sáo NgọcCông Tử, bằng không sẽ không đi một mình, càng không thể rời khỏi hắn.
“Công tử, tìm Bạch cô nương về đi. Ta đã chuẩn bị hànhlý, cũng đã chuẩn bị ngựa.” Phương Hãn sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Phương Chấn Hiên lách đầu, “Không cần, nàng là một nữtử kiên cường, ta tin tưởng nàng. Bất luận phát sinh chuyện gì, nàng đều có thểgiải quyết. Ta tin Sáo Ngọc Công Tử là thật lòng yêu nàng, nếu không yêu, hắnsẽ không trước mặt mọi người bộc lộ thân phận, có thể… hai người đã hiểu lầm gìđó.” Nói xong câu cuối cùng, hầu như biến thành tự mình lẩm bẩm.
“Công tử, người thực sự quá vĩ đại.” Ban đầu là muốncông tử quên nàng, nhưng công tử lại nói dù thế nào cũng không quên được, hạihắn tốn biết bao nhiêu là nước bọt. Hiện giờ hai người họ ở cạnh bên nhau, côngtử cư nhiên lại có thể nhẹ nhàng buông tay. Trải qua chuyện này, công tử hắnthật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Phương Chấn Hiên cúi đầu, mười ngón tay thon dài xoaxoa một chỗ, động tác thập phần ưu nhã, “Khi nào ngươi có nữ nhân mình yêuthương, tự nhiên sẽ hiểu.”
Quên đi, thấy công tử vì yêu mà đau khổ thế này, hắn tựbiết không yêu là tốt nhất.
“Vậy công tử tính sao bây giờ? Cả đời không thú thê?”Muốn dõi theo Bạch cô nương cả đời, có thể a?
“Có gì không được?” Phương Chấn Hiên ngẩng đầu, đôimắt mang theo ý cười nhìn hắn.
“Nhưng mà… nhưng mà…”
Công tử thay đổi rồi, thay đổi rất lớn a.
Phương Chấn Hiên chậm rãi đứng lên, “Đến phòng luyệncông.”
“A?”
Phương Chấn Hiên vừa đi tới cửa, quay đầu liếc hắn mộtcái, “Làm sao vậy?”
“Công tử không phải phế võ công rồi sao?” Do dự hồilâu, Phương Hãn mới dám mở miệng.
“Đúng.” Phương Chấn Hiên cười, “Có thể, ngươi đánhkhông lại ta.”
“…?”
Phương Chấn Hiên không nói gì thêm, nhún nhún vai,“Luyện lại là được, huống chi ta chỉ là đánh tan nội lực, muốn luyện lại cũngrất nhanh.” Hắn không phải quá thành thật, lúc đó bất đắc dĩ phải phế võ công,thế nhưng cũng phải có chút tiểu xảo.
Ách, thật sự là đã có dự tính cả rồi.
“Công tử, tại sao hôm nay tâm tình lại tốt như vậy?”Từ khi công tử gặp chuyện tới nay, chưa từng thấy công tử cười.
Phương Chấn Hiên cười nhạt, “Chỉ có khi ta vui vẻ màsống, Ngâm Ngâm mới không thấy ân hận.”
Lại là vì nàng, công tử a, người không phải si tìnhđến ngu ngốc chứ? Vì một nữ nhân hi sinh đến mức này, đáng giá sao?
“Chấn Hiên, con tới đúng lúc lắm.” Còn chưa kịp tớiphòng luyện công, Phương Kình đã tới trước mặt.
“Cha.” Phương Chấn Hiên nở một nụ cười yếu ớt, tâmtình thoạt nhìn không tệ.
Phương Kình mãn nguyện gật đầu, lẽ nào nhi tử biếtBạch cô nương sẽ gả cho nó, nên mới cao hứng đến vậy. “Con muốn đi đâu?”
“Luyện công.” Phương Chấn Hiên trả lời một câu đơngiản. Trải qua chuyện này, hắn biết cha cũng rất quan tâm hắn. Thái độ đối vớiPhương lão gia cũng tốt hơn nhiều.
“Tốt.” Phương Kình thiếu chút nữa quỳ xuống đất đa tạlão Thiên, con của hắn rốt cuộc cũng trở lại rồi.
“Con đi.”
“Đúng rồi, con muốn khi nào thú Ngâm Ngâm vào cửa.”
“Cái gì?” Phương Chấn Hiên kinh hãi nhìn phụ thân,“Con lúc nào nói muốn thú nàng?”
“Là con nói mà, Ngâm Ngâm đã chấp nhận rồi.”
“Con…” chỉ muốn bức nàng bỏ đi thôi mà.
“Nàng đi rồi.”
“Ta biết, Ngâm Ngâm có việc phải làm, đã nói với tarồi.”
“…” Xong rồi, nữ nhân ngốc nghếch kia thực sự muốn gả,nàng nhất định hận chết hắn thừa nước đục thả câu.
*
Đây chính là kinh thành trong truyền thuyết? Là nơi ởcủa hoàng đế a? Quả nhiên không phải phồn hoa tầm thường. Có thể thấy thủ đô ở cổđại, không uổng công nàng một hồi xuyên không. Không biết hoàng cung là có cáidạng gì, hôm nào phải đi xem. Được rồi, lão công nàng hiện tại là công nhânviên chính phủ cao cấp, là cận vệ cho tổng thống, chức vụ đúng là cao a. Mượndanh hắn, nàng hẳn có thể vào hoàng cung tham quan chứ.
Coi như xong rồi, nàng là tìm lão công để ly hôn,không phải để hưởng tuần trăng mật. Nếu như nàng đủ bản lĩnh, tuyệt đối khôngthể cùng hắn còn chút quan hệ nào nữa.
Thật lòng muốn gặp hắn, rồi lại không dám gặp hắn, lẽnào duyên phận của hai người trước nay thật sự nhạt như vậy sao?
Nếu vô duyên, tại sao còn để cả hai gặp gỡ?
“Xem bói, xem bói, cô nương, xem bói không?” Bạch MạnĐiệp đang miên man suy nghĩ, đột nhiên bị cắt đứt. Nàng quay đầu, thấy có ngườiđang hạ quẻ. Người xem bói chính là một lão nhân, râu tóc bạc trắng, không thểđoán được tuổi tác.
“Xem một quẻ.” Nàng thản nhiên ngồi xuống, trên mặtkhông một chút biểu tình.
Lão nhân liếc nàng một cái, lách đầu thở dài, “Ai, hỏithế nhân tình là vật gì.”
“Tiên sinh, ngài…” Bạch Mạn Điệp tròn mắt, ông ấybiết? Không phải linh vậy chứ?
Lão nhân không trả lời, vuốt vuốt râu, lại cười nói,“Cô nương, hỏi nhân duyên có phải không?”
Bạch Mạn Điệp gật đầu, không nói gì.
Lão nhân chậm rãi giương mắt, “Cô nương, hà tất dồn mìnhvào chân tường chứ?”
Bạch Mạn Điệp nhíu mi, không hiểu rõ nhìn hắn, “Nóivậy nghĩa là gì?”
Lão nhân ý tứ sâu xa nhìn nàng, “Hà tất miễn cưỡng nhưvậy, dồn bản thân vào chân tường, cũng dồn hai nam nhân yêu cô vào chân tường.”
Bạch Mạn Điệp đối với lão nhân càng thêm kính trọng,“Thỉnh tiên sinh chỉ điểm.”
“Cứ thuận theo tự nhiên đi, cô nương có phải đang dựđịnh làm việc gì đó không. Ta khuyên cô nương khoan hẳn làm, cho bản thân mìnhmột lối thoát.”
“Tiên sinh, chuyện tới nước này, ta còn có thể làm thếnào nữa?”
Lão tiên sinh chậm rãi hỏi nàng, “Cô nương, cô đã từngchân chính cảm thụ ái tình chưa?”
“Ái tình?” Nàng đã biết cái gì là ái tình rồi, khôngphải sao?
Lão tiên sinh khẽ gật đầu, “Cô nương, phải dùng tâm.”
“Dùng tâm?” Bạch Mạn Điệp thì thào, vị tiên sinh nàydường như đã nói rõ ra, nhưng trong đó vẫn còn ẩn chứa vô số huyền cơ. Ái tình,dùng tâm, dùng tâm để cảm thụ ái tình?
Bạch Mạn Điệp hai mắt sáng lên, “Tiên sinh, ta đãhiểu.” Nhưng ngay lập tức, đôi mắt nàng lại trở nên ảm đạm, phải thế nào đểdùng tâm cảm thụ ái tình?
Lão tiên sinh cười tủm tỉm nhìn nàng, “Cô nương, cô sẽnhanh chóng hiểu rõ thôi. Nhớ kỹ, đừng quyết định gấp gáp quá, sự việc liênquan đến hạnh phúc cả đời a.”
“Tiên sinh quả nhiên là thần nhân.”
Lão tiên sinh vuốt râu, “Phật độ người có duyên, lãonhân ta cũng vậy. Nhân duyên là do trời định, hà tất phải cưỡng cầu.”
“Đa tạ tiên sinh chỉ giáo.” Bạch Mạn Điệp tiện tay đặtmột thỏi bạc lên bàn, cung kính nói, “Cáo từ.”
“Cô nương đã ra tay hào phóng như vậy, ta nói cho cônương biết một việc.” Lão nhân cười ha hả bỏ thỏi bạc vào trong người, “Nếutương lai cô nương gặp phải một nữ tử họ Vân, nhất định không thể bạc đãi nàng.Nhân quả tuần hoàn, cô thiếu nợ người đó.”
Họ Vân? Nữ tử? Bên cạnh nàng không có vị hào nhân nàya? Nàng thiếu người ta? Là kiếp trước?
Bạch Mạn Điệp nghiêm túc gật đầu, “Xin nhận chỉ điểmcủa tiên sinh.”
“Nha đầu, cô cứ luôn khách khí với ta như vậy, ta cũngkhông thể không biết điều.” Lão tiên sinh giảo hoạt cười, “Nói với cô thêm câunữa, cô nương có một đoạn nhân duyên vượt thời không là do trời đã an bài, cônương gặp hai người hữu duyên, còn vị nào mới là phu quân thật sự của cô thìcòn phải xem tạo hóa. Cô nương, nhớ kỹ lời ta, đừng chọn sai người.”
Bạch Mạn Điệp ngạc nhiên há mồm, sách mặt khẽ biến,hắn cư nhiên biết nàng là người xuyên không, rốt cuộc hắn là ai a?
“Ngài là…”
Lão tiên sinh cười ha hả, “Chỉ là giang hồ thuật sĩ,lấy hiệu Thần Toán Tử.”
“Tiên sinh, thất kính. Nếu tiên sinh không chê, thỉnhthiên sinh nể mặt cùng ta uống chén rượu nhạt.”
Thần Toán Tử giận đến tái mặt, “Nha đầu, đã bảo đừngkhách khí như vậy mà. Cô mà còn khách khí như vậy, ta lại muốn tiết lộ thiêncơ.”
Bạch Mạn Điệp buồn cười, kỳ nhân dị sĩ đều cổ quái nhưvậy.
Thần Toán Tử thở dài một hơi, “Cô nương có thể gặpđược ta cũng là một loại duyên phận. Lại nói thêm câu nữa, dược tại thủy trungcầu (1),nhớ kỹ, đừng quên.”
(1) Dược tại thủy trungcầu:( "dược" là thuốc. "thủy trung" trong nước."cầu": cầu được, xin được.) Hạnh phúc có thể có ở những hành động/cửchỉ bình thường nhất.
“Dược tại thủytrung cầu?” Không đầu không đuôi nói cái gì vậy? Một chút cũng không rõ.
“Tiên sinh…” Bạch Mạn Điệp vừa định hỏi, nhưng lãotiên sinh đã sớm không còn thấy bóng dáng.
Bạch Mạn Điệp cảm thán, “Quả nhiên là một kỳ nhân.”Thường nói thiên hạ lắm người tài ba, quả nhiên không sai.
Bạch Mạn Điệp cẩn thận suy nghĩ những gì vị tiên sinhkia nói – cảm thụ ái tình.
Rốt cuộc là thế nào mới có thể cảm thụ được đạo lý nàyđây?
Nàng cúi đầu, xuyên qua một đám người, những cảnh náonhiệt này đã lâu không thấy.
“Nương, con muốn ăn mứt quả.” Tiếng nói non nớt củamột đứa trẻ đã hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy một cảnh cả nhà bangười đang hạnh phúc với nhau.
Bạch Mạn Điệp đột nhiên thấu hiểu, hưng phấn kêu lên,“Ta đã biết.”
*
Mấy ngày gần đây, Hàn Phi bận đến điên cuồng. Nào lànhanh chóng tìm ra chứng cứ, nào là bảo hộ hoàng thượng, lại còn có mấy vụ ánmà bọn thuộc hạ ngu ngốc không giải quyết được phải chạy đi tìm hắn. Lương NgọcPhượng cũng đang vì chuyện Tứ Vương gia mưu phản mà phiền não, luôn ở lại ChuTước đường, hai tháng không về nhà, khoảng cách giữa hai người dường như cànglúc càng xa. Khó khăn lắm mới có một ngày rảnh, Hàn Phi quyết định đưa LươngNgọc Phượng ra ngoài.
Do dự hồi lâu, Hàn Phi rốt cuộc lên tiếng, “Phượngnhi, ta còn nhớ nàng thích nhất là bánh đậu đỏ của đại thẩm ở thành tây.”
Lương Ngọc Phượng thản nhiên nói, “Ta không muốn ăn.”
Hàn Phi kiên trì nói, “Nàng muốn đi đâu? Ta cùng đivới nàng.” Nàng đối với ai cũng đều rất nhiệt tình, chỉ có với người Hàn giahắn thì luôn luôn lạnh nhạt. Hắn biết, đây chính là hậu quả của việc mẫu thânvà muội muội ngược đãi nàng, thế nhưng hắn cũng đã tận sức bù đắp cho nàng.
“Không rảnh.” Lương Ngọc Phượng dừng bước, hai taykhoanh trước ngực, lườm hắn một cái, “Chàng đưa ta ra đây là có chuyện gì, tacòn nhiều việc phải làm lắm.” Nàng đang bận rất nhiều việc, không rảnh. Nàngngày nào còn là Chu tước đường chủ, đều sẽ vì Thiên Cơ các mà tận sức.
Hàn Phi nhún nhún vai, đánh ra chiêu bài tươi cười,“Không có gì, ta nhớ nàng thôi.”
“Được rồi, đừng nói lời đường mật nữa, ta thực sự rấtbận.” Lương Ngọc Phượng xoay đầu, trên mặt hiện ra một nụ cười, hắn nói nhớnàng, dù không phải lời đường mật gì, nhưng vào tai nàng lại biến thành vô cùngdễ nghe.
Hàn Phi trưng ra vẻ mặt đau khổ vô cùng, chỉ còn thiếumỗi vài giọt nước mắt, “Ngọc Phượng, ta đách tội nàng chỗ nào chứ?” Tại sao lạiđối xử với hắn như vậy.
“Chàng không đách tội ta, chỉ là ta thật sự rất bận.”Thấy bộ dạng này của Hàn Phi, Lương Ngọc Phượng thiếu chút nữa bật cười.
Hàn Phi đứng che trước mặt nàng, tựa như một hài tửđang giận dỗi, “Nhanh chóng sắp xếp thời gian về nhà, cùng ta nói chuyện đượcchứ?”
Lượng Ngọc Phượng xoay đầu, giận dỗi nói, “Không được,ta không muốn trở về.” Từ khi gả vào Hàn gia, bà bà cùng tiểu muội chưa từngcho nàng chút nhã sách, nàng đường đường là Chu Tước đường chủ, không cần phảichịu ủy khuất. Đều tại cái tên hoàng đế chết tiệt kia, không chịu nói Hàn Philà người của hắn, hại nàng tưởng rằng Hàn Phi là người của Tứ Vương gia, cảitrang tân nương vào nhà hắn chịu tội. Sau khi thân phận bại lộ, hoàng đế kia cưnhiên tứ hôn, biến nàng thành “người trong nhà”.
“Bọn họ cũng hơi quá đáng” Hắn biết, đây chính là taihọa của việc nương và muội muội không nói lý lẽ.
Lương Ngọc Phượng bất đắc dĩ lườm hắn một cái, “Hômnay chàng muốn gì cứ việc nói thẳng, ta còn việc phải làm. Đại sư huynh ngàynào cũng phải bảo hộ hoàng thượng, bận đến không còn thời gian để nghỉ ngơi,chàng thì ngược lại, rảnh rỗi không chuyện gì làm.”
Ách, Hàn Phi hắn thật sự thích lười biếng, so với SáoNgọc Công Tử, hắn đúng là thiếu trách nhiệm.
Hắn nhanh chóng nói lảng sang chuyện khách, cười tủmtỉm bước tới, dỗ ngọt, “Nàng gầy đi rất nhiều, có phải là không ăn uống gìkhông, nàng muốn ăn gì? Ta đưa nàng đi.” Quá gầy, ôm vào thấy rất khó chịu.
“Không muốn ăn uống gì hết.” Lương Ngọc Phượng mặc dùđang mắng, nhưng trên mặt hiện lên vài phần hạnh phúc. Đường đường thiên hạ đệnhất bộ khoái, lại biến thành nghệ nhân diễn hài làm nàng vui, nói không cảmđộng thì đúng là gạt người. Nhưng nghĩ tới người nhà của hắn, Lương Ngọc Phượnglại kiềm không nổi tức giận.
“Thực sự không muốn ăn?” Hàn Phi cười ám muội, nhỏgiọng nói, “Về nhà ăn ta đi? Có được hay không?”
Lương Ngọc Phượng nghe vậy, mặt có chút đỏ hồng, mangtheo vài phần e thẹn, “Ở chỗ đông người, chàng nói cái gì vậy?”
Hàn Phi tới gần nàng, nhẹ nhàng thổi khí, “Ta nói, nếunhư nàng không muốn ăn gì thì ăn ta đi, tin tưởng cho nàng đủ no.”
Lương Ngọc Phượng xấu hổ cúi đầu, lặng lẽ quan sátxung quanh xem có ai không, “Đừng nói nữa, chúng ta đi.”
“Đi.” Hàn Phi kéo tay nàng.
Bạch Mạn Điệp đứng ở đằng xa, vẫn luôn dõi theo bọnhọ, trên mặt hiện ra nét cười. Nguyên lai, ái tình cũng còn có cái dạng này.Phu thê không nhất định cứ phải luôn tương thân tương ái, cũng có thể cãi nhau.Trong nháy mắt, nàng đột nhiên hiểu rõ, cảm thụ ái tình có rất nhiều cách, cáchnàng sử dụng cũng là một trong số đó. Nàng cùng Đông Phương Vũ đã dùng rấtnhiều cách để biểu đạt tình cảm của mình, nhưng không có cách nào biểu đạt sâusách nhất, cho nên nàng đối với tình cảm của bọn họ vẫn rất mơ hồ.
Nàng chấp nhận gả cho Phương Chấn Hiên, cũng bởi vìnàng yêu Đông Phương Vũ chưa đủ sâu nặng, chưa đến mức khách cốt ghi tâm. Nếuthật sự là khách cốt ghi tâm, nhất định nguyện dùng tính mạng để trả ơn chứkhông buông tay với người yêu của mình. Vị tiên sinh kia nói, muốn nàng chânchính cảm thụ ái tình. Nàng có phải nên tìm một cách thích hợp với bọn họ,thẳng thắn đàm luận luyến ái một lần?
Nàng suy nghĩ đã muốn xuất thần, đột nghe một loạttiếng thét chói tai. Nàng lập tức hoàn hồn, mười mấy hách y nhân đột nhiên xôngra, vây quanh đôi phu thê vừa nói chuyện ban nãy. Hai người lập tức đánh trả,còn người xung quanh đã thét chói tai mà chạy tứ tán. Mọi người xô đẩy lẫnnhau, tình thế thập phần hỗn loạn. Bạch Mạn Điệp không sợ, trái lại đang suyxét xem có nên ra tay trợ tương trợ hay không. Đoàn người chen nhau bỏ chạy,suýt chút xô ngã nàng. Một lát sau, đường cái lập tức vắng ngắt không một bóngngười, ai nấy đều trốn cả vào trong nhà. Cũng có người thích xem náo nhiệt, hécửa nhìn lén.
Bạch Mạn Điệp hai tay khoanh trước ngực, nhìn một lượtđôi phu thê cùng với mười mấy hách y nhân. Đôi phu thê kia võ công đều rất cao,nhất là trượng phu, tuyệt đối là cao thủ nhất đẳng. Mười mấy hách y nhân kiacũng không tồi, hai bên đánh đến không phân thắng bại.
Hách y nhân cũng nhìn ra được võ công của thê tử hơiyếu, vì vậy tất cả đều nhắm vào vị thê tử kia, dùng kiếm quấn lấy “vũ khí” củanàng. Vũ khí của nàng chính là một hồng lăng (2) quấn ở bên hông, hồng lăng kiadù sao cũng không chách lắm, trước sự công kích của mười mấy hách y nhân, hồnglăng bị tước ra từng mảnh. Đến khi hồng lăng hoàn toàn bị tước hẳn, những thanhkiếm kia hướng thẳng vào nàng, mặt nàng có thể sẽ biến thành tổ ong…
(2) Hồng lăng: tấm lụamỏng màu hồng.
“Phượng nhi…”Hàn Phi kinh hô, phi thân tới trước mặt che chắn cho nàng, dùng thân thể bảo hộnàng.
Ai nấy đều cho rằng Hàn Phi lần này chết chách rồi,bao gồm cả hắn, đột nhiên, kiếm của hách y nhân đều bị gãy thành hai đoạn, mànguyên nhân gây nên, lại chính là một thanh dao phay lướt ngang qua.
Trong vô thức, mọi người đều hướng về nơi phóng ra condao đó. Một vị phấn y nữ tử đứng ở đằng kia, nhàn nhã nhìn bọn họ, có chút nhíumày.
Hàn Phi chắp tay, khách khí nói, “Đa tạ cô nương cứugiúp.”
Bạch Mạn Điệp vẫn nhíu mày, “Không phải ta cứu cácngươi, chỉ là không quen thấy mấy tên kia quấy rầy phu thê người ta ân ái, thaytrời hành đạo.”
Bạch Mạn Điệp hai tay chắp sau lưng, hung hăng bướctới, ngón tay chỉ trỏ, “Ta nói mười mấy người các ngươi, khi dễ hai người khôngbiết xấu hổ, thật là mất mắt a. Mười mấy người đánh không lại hai người, về nhàtrồng khoai lang đi.”
“Xú nữ nhân, phá chuyện tốt của lão tử.” Nàng vừa xuấtthủ, hách y nhân này cho dù tức giận cũng không dám làm xằng.
“Mẹ nó, ngươi là lão tử nào chứ? Ngươi làm ta rất khíchịu đó biết không?” Bạch Mạn Điệp nhanh chóng đến bên cạnh Hàn Phi, đoạt lấykiếm của hắn, “Lui xa một chút, tránh để bị thương.”
Đám hách y nhân kia tới bây giờ cũng không nghĩ sẽchết như vậy, căn bản chưa kịp động thủ, thậm chí không biết đối phương thế nàoxuất thủ, chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu hồng, giờ phút nhìn thấy cái bóng ấycũng là lúc bọn chúng chết sạch. Chưa đầy một phút, mười mấy tên hùng hùng hổhổ ban đầu đã nhanh chóng biến thành thi thể.
Hàn Phi cùng Lương Ngọc Phượng ngẩn người, thiên hạthật sự có người lợi hại như vậy?
Những kẻ cùng Hàn Phi giao thủ không ít, bao gồm cảthiên hạ đệ nhất Sáo Ngọc Công Tử. Cho dù là Sáo Ngọc Công Tử, cũng chưa hẳn cóđược tốc độ như vậy. Nàng rốt cuộc là ai, một nữ tử còn rất trẻ, căn bản khôngthể có công lực thế này, lẽ nào là…
“Tại hạ Hàn Phi, tạ ơn cô nương cứu mạng.”
“A?” Bạch Mạn Điệp ngẩn người, “Ngươi là Hàn Phi?”
“Vậy đây là…” Nàng chỉ vào Lương Ngọc Phượng, “ChuTước đường chủ Lương Ngọc Phượng?” Lương Ngọc Phượng gả cho Hàn Phi, sớm đãkhông còn là bí mật, nàng đương nhiên cũng đã nghe qua.
“Cô là ai?” Lương Ngọc Phượng nghi hoặc.
Bạch Mạn Điệp giảo hoạt cười, “Thất kính thất kính, talà Vô Ảnh La Sát.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.