Chương trước
Chương sau
Đùa sao, nữ tử trẻ tuổi thế này lại là Vô Ảnh La Sát.Có thể luyện thành một thân khinh công thiên hạ đệ nhất, nói thế nào cũng khôngthể là một vị tiểu cô nương tuổi ngoài hai mươi. Thế nhưng vị phấn y nữ tử vừanhìn là thấy rất trẻ con, giống như một tiểu cô nương ngây thơ vậy. Nếu khôngphải vì một thân võ công cao cường đến đáng sợ, hai người họ nhất định cho rằngnàng đang nói đùa.
Lương Ngọc Phượng nuốt một ngụm nước bọt, “Cô nươngchính là Vô Ảnh La Sát trong truyền thuyết?” Thần tượng a, hôm nay có thể gặpđược nàng, thật sự là tam sinh hữu hạnh.
Bạch Mạn Điệp lười nhác cười, “Không thể giả được.”
Hàn Phi ho khan một tiếng, “Vô Ảnh cô nương, thấtkính.” Ho khan a? Có cần ăn bàn đại hải không (1)?
(1) Bàn đại hải: còn gọilà cây lười ươi. Theo sách cổ, cây lười ươi có vị ngọt, hơi chát, có tác dụngthanh nhiệt, nhuận tràng, dùng trong trường hợp cơ thể nhiệt táo, giải độc,chữa ho khan, viêm họng, nôn ra máu, chảy máu cam.
“Hàn đại bộđầu? Thế nào? Muốn bắt ta sao?”
Hàn Phi cười hách hách, “Không dám.” Hai vị “được phátlệnh truy nã số một” đều đã trở thành khách quý của hoàng đế, hắn cũng khôngphải thằng ngốc, dại gì đách tội với nàng.
Bạch Mạn Điệp liếc nhìn đám thi thể không được toànthây bên dưới, “Những kẻ này là ai?”
Hàn Phi cũng nhìn thoáng qua đống thi thể chất đầytrên đất, “Người của Tứ Vương gia, Tứ Vương gia biết ta một mực truy tìm chứngcứ phạm tội của hắn, nên muốn giết ta.”
Lương Ngọc Phượng hừ lạnh, “Cái tên Vương gia chó mákia, nếu không phải vì muốn bắt được đồng đảng của hắn, hoàng thượng đã giếthắn lâu rồi.” Quấy rầy phu thê người ta ân ái, quả thật là muốn ăn đòn.
“Cái tên Vương gia kia quả là đáng đánh, ta rất muốntối nay lẻn vào nhà hắn, giết sạch toàn gia.” Nếu không phải tên kia ăn nokhông chuyện gì làm mưu đồ tạo phản, Đông Phương Vũ cũng không gấp gáp bỏ đi,nàng sẽ không cùng Phương Chấn Hiên lên đường, cũng không bị Đỗ Thanh Sương uyhiếp, Phương Chấn Hiên càng không bị… Cái tên Vương gia chó má kia đã hủy hạnhphúc cả đời nàng, nàng thật lòng muốn lấy mạng hắn.
“Phải phải… Hai vị, ở đây không tiện nói chuyện đâu.”Hai nữ nhân này bị sao vậy, ở ngay trên đường đàm luận quốc gia đại sự, khôngphải ngốc bình thường chứ?
Bạch Mạn Điệp tán thành chủ ý này của Hàn Phi, “ChuTước, đưa ta tới Chu Tước đường.”
“Cái gì?” Lương Ngọc Phượng trừng mắt, “Cô cô cô… cômuốn tới Chu Tước đường?”
Bạch Mạn Điệp tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái,“Vô nghĩa, ta là người của Thiên Cơ các, đương nhiên phải đi Chu Tước đường.”
“Cô là người của Thiên Cơ các? Huyền Vũ đường chủ?”Chưa từng nghe qua nàng có một cộng sự lợi hại như vậy a.
“Ta là lão đại của Quân Tùy Phong.” Đại tỷ kiêm đạitẩu, đại tẩu có làm hay không còn chưa biết, hiện tại đang là một dấu chấm hỏi.
“Có ý gì?”
“Ta với đại sư huynh cô có quan hệ gì, cô không biếtà?” Nàng rất không muốn nói ra mối quan hệ này, hôn sự của nàng cùng ĐôngPhương Vũ đang đứng trước nguy cơ tan vỡ, tự xưng Đông Phương phu nhân e rằngkhông thích hợp.
“Ta còn là ông mai của hai người.” Hàn Phi đột nhiênnhịn không được xen vào một câu.
“Cái gì?” Hai nữ nhân đồng thời quay đầu lại, dùng ánhmắt nghi hoặc nhìn hắn.
Hàn Phi này lười biếng thuần túy, không muốn bắt “phạmnhân”, mới có thể đưa ra chủ ý ngu xuẩn này.
“Không có gì.” Hàn Phi nhanh chóng lách đầu, vẻ mặt vôtội.
“Đi, trở về.” Lương Ngọc Phượng nói xong, nhân tiệnnắm tay Bạch Mạn Điệp kéo đi.
Hàn Phi nhanh chóng đuổi theo, “Ngọc Phượng, nàng khinào mới trở về nhà?” Không phải muốn ra riêng chứ.
Lương Ngọc Phượng nghĩ cũng chưa từng nghĩ, lập tứccho hắn một đáp án vô cùng thương tâm, “Vô Ảnh tỷ tỷ là nữ nhân ta sùng báinhất, khó khăn lắm mới gặp nhau, nhất định phải cùng nhau tâm sự thỏa thích.” Điều quan trọng nhất là “số phận” của nàng đang nằm trong tay vị Vô Ảnhtỷ tỷ kia, chỉ cần thiết lập quan hệ tốt với đại tẩu, đại sư huynh nhất địnhkhông dám tiếp tục khi dễ nàng.
“Sùng bái ta?” Bạch Mạn Điệp chỉ chỉ vào chóp mũi củamình, “Có lộn không a, ta là yêu nữ, cô là Chu Tước đường chủ, sao lại sùng báita.”
“Tỷ là một nữ tử, chư nhiên lại có thể so sánh với đámxú nam nhân kia, muội đương nhiên bội phục.” Nhất là xú nam nhân đại sư huynhcứ hay ức hiếp nàng.
Bạch Mạn Điệp khoa trương kêu lên, “Tri kỷ a.”
“Ngọc Phượng…” Lão bà thay lòng rồi sao.
“Ta còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh, chàng cóviệc phải làm đúng không? Đi đi.”
Bạch Mạn Điệp nhìn Hàn Phi đối với Lương Ngọc Phượngthúc thủ vô sách, nhịn không được cười, “Đường đường thiên hạ đệ nhất bộ đầu,cũng có lúc thúc thủ vô sách.” Nói xong câu cuối cùng, dáng tươi cười của nàngđột nhiên có vài phần cô đơn. Mỗi người đều có tình yêu thuộc về bản thân mình,thế nhưng nàng có không?
Bạch Mạn Điệp nhớ tới lời vị tiên sinh kia, “Hà tấtmiễn cưỡng, đem bản thân mình dồn vào chân tường, cũng là dồn hai nam nhân yêucô vào chân tường.”
Quyết định của nàng, là dồn cả ba người vào chân tườngsao?
“Ngọc Phượng.” Bạch Mạn Điệp dừng một chút, “Nếu cómột nam nhân vì muội hi sinh rất nhiều, muốn muội lấy thân báo đáp, muội cónguyện ý không?”
Lương Ngọc Phượng nghiêm mặt trả lời, “Nếu như muộithích hắn thì nguyện ý.”
“Nếu như muội đã có nam nhân cùng muội lưỡng tìnhtương duyệt, còn nam nhân có ân tình với muội thì bức muội lấy thân báo đáp,muội sẽ làm thế nào?”
Lương Ngọc Phượng không cần nghĩ ngợi đáp, “Nam nhânkia thật sự là quá đê tiện, nếu như là thật lòng yêu thì sẽ không miễn cưỡng.Muội cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên không đáp ứng rồi. Muội có thể dùngđủ mọi phương thức để báo đáp hắn, chỉ duy nhất hạnh phúc cả đời mình thì khônghi sinh.”
Bạch Mạn Điệp trong lòng cười nhạo, đạo lý này cả mộtnữ nhân cổ đại cũng hiểu được, tại sao nàng là người thế kỷ 21 lại không nghĩra? Nàng thực sự là điên rồi, cư nhiên mơ hồ đem bán bản thân mình.
“Nhưng mà… nếu như nam nhân cùng muội lưỡng tình tươngduyệt thích một nữ nhân khác, vậy thì không cần bàn nữa.” Lương Ngọc Phượng khẽcười, “Nếu như hắn thích một nữ nhân khác, có phải là thiên ý hay không.” LươngNgọc Phượng quay đầu nhìn nàng, “Vô Ảnh tỷ tỷ, tại sao lại hỏi chuyện này.”
Bạch Mạn Điệp đang đờ ra bị nàng hỏi một câu, lập tứchoàn hồn, nàng nhanh chóng cười cười, “Không có gì. Sau này đừng gọi ta Vô Ảnhtỷ tỷ, ta họ Bạch.”
Nàng nói đích thực rất có đạo lý, có thể, nàng hẳn nênthay đổi kế hoạch của mình.
“Vậy gọi Bạch tỷ tỷ là được.” Lương Ngọc Phượng vôcùng hưng phấn, Vô Ảnh La Sát thần bí như vậy, lại tiết lộ họ của mình, có phảiý nói nàng là người trong nhà không?
“Bạch tỷ tỷ.” Lương Ngọc Phượng dịu dàng kêu mộttiếng.
Một tiểu cô nương đơn thuần khả ái như vậy cư nhiênlại là Thiên Cơ các Chu Tước đường chủ, thật sự rất khó tin.
Điều càng khó tin hơn là nha đầu này cư nhiên dám hạđộc sư phụ, trộm võ công bí tịch.
Do dự nửa ngày, Bạch Mạn Điệp rốt cuộc nhịn không đượchỏi, “Ngọc Phượng, cho phép ta hỏi muội tại sao lại lén trộm võ công bí tịchcủa sư phụ chứ?”
“Ách…” Lương Ngọc Phượng khó xử cúi đầu, “Bởi vì… bởivì muội thua Thanh Long, lại biết sư phụ có một loại võ công bí tịch thấttruyền, cho nên…. Nhất thời…” Vô Ảnh La Sát tuy rằng ngoan độc, cũng là nữ tửbiết nói đạo nghĩa, nàng có phải đáng khinh lắm không?
“Nha đầu, sư phụ không cho luyện, tự có nguyên nhân.”Cùng Vô Danh ở chung mấy ngày, nàng rất hiểu, Vô Danh tuyệt đối không giữ riêngvõ công tuyệt học.
“Đúng vậy, bản võ công bí tịch kia gọi là《Đoạn tình》, ai đã luyện qua 《Đoạn tình》, cả đời không thể độngtình, bằng không sẽ thổ huyết mà chết.” Lúc đó nàng không biết, nếu như nàngbiết, đánh chết nàng cũng không dám trộm.
“Đúng vậy, kỳ thực sư phụ rất tốt với muội. Người mặcdù nghiêm phạt muội làm nha hoàn, nhưng lại cho muội theo bên cạnh đại ca, hẳnlà muốn đại ca bảo hộ muội, nhân tiện học hỏi thêm nhiều thứ, biết thế nào làgiang hồ hiểm ác.”
“Vâng.” Lương Ngọc Phượng càng thêm xấu hổ, cả Bạch tỷtỷ cũng hiểu được nỗi khổ tâm của sư phụ, còn nàng lại không hiểu, lúc ban đầu,nàng thật sự rất oán giận. Cho đến một ngày, nàng xem thư sư phụ gửi cho đại sưhuynh, mới biết được mình ngu xuẩn tới mức nào.
Nhìn Lương Ngọc Phượng, Bạch Mạn Điệp thức thời câmmiệng lại. Nàng là ngoại nhân, can thiệp vào chuyện nhà người ta hình như hơibị nhiều.
“Bạch tỷ tỷ, sao lại không thấy kim kiếm của tỷ.” NgọcPhượng thản nhiên nói, “Thế nào lại sử dụng dao phay?” Vô Ảnh La Sát dùng daophay? Sao nàng không biết, tình báo của Thiên Cơ các sao lại sai được?
Bạch Mạn Điệp hai mắt trợn trắng, “Đương lúc mọi ngườibỏ chạy tán loạn, có người quẳng thanh đao đó dưới chân ta. Tình huống nguycấp, nên…” Bạch Mạn Điệp nhún nhún vai, “Nên ta thuận tiện xuất thủ.”
Á? Là vậy a.
*
Xem ra đám cấm vệ quân toàn một lũ bất tài, cho nênmới không phát hiện có một nữ tử xông vào hoàng cung.
Nữ tử kia đương nhiên không phải ai khác, chính làBạch Mạn Điệp. Sau nửa đêm, nàng bị kín cả mặt, lặng lẽ rời khỏi Chu Tướcđường, tiến vào hoàng cung. Lão công nàng hiện giờ đang làm cận vệ cho hoàngđế, muốn tìm hắn đương nhiên phải vào hoàng cung rồi. Kỳ thực, nhân cơ hội nàyđể xem hoàng cung kim bích huy hoàng thế nào mới là mục đích thật của nàng.
Đáng tiếc, nàng tính sai rồi, ban đêm ở đây tối đennhư mực, cái gì cũng nhìn không thấy, mặc dù có đèn trong cung, nhưng cũngkhông nhìn rõ lắm. Suy nghĩ một lát, nàng quyết định trước tiên đi tìm ĐôngPhương Vũ.
Hoàng cung lớn như vậy, nàng căn bản không tìm đượctẩm cung hoàng đế nằm ở đâu. Đừng hiểu lầm, nàng tuyệt đối không có ý gì vớinam sách của hoàng đế. Đông Phương Vũ là cận vệ của hoàng đế, hẳn là ngày đêmbảo hộ, chỉ cần tìm được tẩm cung hoàng đế, chách chắn có thể tìm được hắn, ítnhất, nàng chính là nghĩ như vậy.
Đông Phương Vũ mấy ngày gần đây thực sự không may, từngày nhất thời thiện tâm đem ngọc trâm tặng cho cô công chúa kia, yêu nữ đó mỗingày đều tìm hắn gây phiền phức, khiến hắn một chút tự do cũng không có. Cũngnhờ hoàng đế đứng ra can thiệp mà tiểu yêu nữ không dám quang minh chính đạigặp gỡ, thế nhưng… mỗi tối đúng giờ là lại xuất hiện ở phòng hắn.
Hắn thích thanh tịnh, một mình ở trong tiểu viện hoangvắng, bởi vì không ai canh gác, khiến nha đầu kia thuận lợi đi vào.
“Lãnh đại ca.” Bóng dáng nhỏ nhắn xinh xinh kiađúng giờ lại xuất hiện, cái gì đó đang nằm trên giường vô lực rên rỉ, có phảimuốn hành hạ hắn chết hay không?
“Mở cửa đi.” Công chúa này nửa đêm canh ba lại tìm vàophòng hắn, Đông Phương Vũ sớm đã luyện thành thói vừa vào phòng là khóa cửa,cho vị khách hay được cưng chiều kia đứng ở ngoài.
“Công chúa, thỉnh trở về.” Đông Phương Vũ lạnh lùngđuổi đi. Công chúa kia đêm nào cũng tới đây nháo loạn, hại hắn ngủ không đượcngon giấc.
“Lãnh đại ca, mở cửa đi mà. Ta hôm nay có đem rượu tớinha, chúng ta cùng nhau uống.” Nghe nói, rượu có thể làm loạn tính, có một cungnữ lắm miệng đưa ra chủ ý này, cho nên… nàng…
“Thỉnh trở về.”
“Lãnh ca ca.” Nhập Họa đáng thương ra sức cầu xin.
Cửa đột nhiên mở ra, Đông Phương Vũ xanh mặt đứng trướccửa.
“Lãnh đại ca…” Nhập Họa vui vẻ, nhanh chóng tới cạnhbên hắn.
Đông Phương Vũ túm lấy y phục của nàng, đem nàng vứt ởtrong sân, nhân tiện điểm huyệt đạo nàng. Ban đầu là vứt ra khỏi phòng, hiệngiờ là vứt ở trong sân, sau này có phải đem vứt ở ngoài cung thì nàng mới anphận?
“Làm cái gì a, đã hơn nửa đêm rồi.” Bạch Mạn Điệp đứngtrên nóc nhà âm thầm nói một tiếng, liếc mắt nhìn thoáng qua.
Đều nói hoàng cung dơ bẩn, những tần phi cảm thấy côđộc thường hay làm loạn quan hệ nam nữ. Quả nhiên, nàng vừa chứng kiến rồi.Nhìn trang phục của nữ nhân kia, hẳn là người có thân phận, chách là tần phi.Mà nam nhân kia, thoạt nhìn không tệ, về phần là cái dạng ruồi bọ gì thì khôngthấy rõ.
A, đúng lúc có một cung nữ đi ngang qua.
Bạch Mạn Điệp từ trên nóc nhà nhảy xuống, thình lìnhtúm lấy cổ nàng, “Tẩm cung của hoàng đế ở đâu?” Chiêu này rất thường thấy trênphim truyền hình, không nghỉ tới là dễ dùng như vậy.
“Ta…” Tiểu cung nữ run lên bần bật, giơ ngón tay nhỏbé, “Theo hướng này đi thẳng. Đại hiệp, ta đã nói rồi, đừng giết ta.” Lời thoạicũ rích.
Bạch Mạn Điệp quay lại trợn mắt, điểm huyệt ngủ củanàng, tiểu cung nữ đáng thương, lập tức đi gặp Chu Công ước hội đi.
Theo hướng tiểu cung nữ vừa chỉ, nàng dễ dàng tìm đượctẩm cung của hoàng đế. Nàng rón rén đẩy cửa bước vào, một ánh mắt đen láy vừachuyển động, nhìn đã biết là ăn trộm rồi.
“Cô nương làm gì?” Một âm thanh ẩn chứa ý cười vanglên phía sau nàng.
Bạch Mạn Điệp cả kinh, mạnh mẽ quay đầu. Thấy rõ ngườiphía sau, nhịn không được lườm hắn một cái, “Ngu ngốc, ngươi ở đây làm gì?”
Hàn Phi nhún nhún vai, “Bảo hộ hoàng thượng.”
“Đại ca ta đâu? Chính là Sáo Ngọc Công Tử đó.” Ngườita tìm là lão công, không phải hắn.
“Ngủ.” Tên kia là người, không phải thần, cũng cầnnghỉ ngơi chứ. Vì vậy, tên hoàng đế bất công kia đem trách nhiệm canh gác vềđêm ném cho hắn. Đều là hộ vệ, đều là đại nội mật thám, tại sao tên kia đượchoàng đế quan tâm như vậy? Còn hắn nhất định phải làm trâu làm ngựa chứ? Ai,cuộc đời thật bất công a.
“Ở đâu? Dẫn ta đi.” Bởi vì trong hoàng cung, Bạch MạnĐiệp không dám làm càn, nàng nói giọng rất nhỏ.
“Đệ muội a…”
Bạch Mạn Điệp nheo mắt nguy hiểm nhìn hắn, “Gọi cáigì?”
“Khụ, cô nương không biết sao, ta với cái tên lạnh nhưbăng kia chính là hảo huynh đệ.” Hơn nữa hắn còn là mai mối cho hai người nữachứ.
“Không thèm nghe ngươi nói nữa, đại ca rốt cuộc đang ởđâu?” Nàng có chính sự cần làm, không rảnh nói chuyện phiếm.
“Đại ca cô đang ở…” Hàn Phi nói được một nửa, hơinghiêng đầu, liếc sơ xung quanh một chút, ngón tay cầm kiếm bắt đầu thu lại, “Bâygiờ không phải lúc.” Trên nóc nhà có người, Hàn Phi trong lòng lén lúc mừngthầm. Đám thích khách kia thật không biết chọn lúc, dám xuất hiện lúc này.
Bạch Mạn Điệp nhịn không được than, “Đám thích kháchnày thật sự là ăn quá nhiều rồi, ngay lúc ta đang bực bội cực điểm mà đưa tớicửa, không giết bọn chúng, bọn chúng không biết ta lợi hại thế nào.”
Hàn Phi cười hách hách, “Không sai, giết bọn chúng.”Hàn Phi đưa kiếm, “Cầm lấy.” Đây là một tên vô cùng lười biếng, chỉ cần cóngười xuất thủ, hắn cầu còn không được.
“Không cần.” Nàng có bảo kiếm của mình, lấy thanh sắtrỉ kia làm gì?
“Khoảng chừng mười lăm người, giải quyết được không?”
Bạch Mạn Điệp ngáp một cái, “Chờ xem, năm mươi ngườicũng không thành vấn đề.”
Hài Phi chỉ chỉ lên nóc nhà, “Ta ở đây trấn thủ, trênđó giao cho cô.”
Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, không trả lời, nhẹnhàng nhảy lên nóc nhà. Quả nhiên, trên nóc nhà có một loạt hách y nhân, có vàingười bóc ngói nhìn lén tình hình bên dưới.
“Ngươi là ai?” Bạch Mạn Điệp đột nhiên xuất hiện, khiếnbọn chúng hoảng hốt kêu lên.
Bạch Mạn Điệp ngón tay nắm chặt kim kiếm, “Đừng nóinhiều, các ngươi không phải muốn ám sát hoàng đế?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Mẹ ngươi đó, ta đang phi thường bực bội, các ngươi tựmình tìm chết, đừng trách ta.”
Vừa nói xong, Bạch Mạn Điệp mâu quang chợt lóe, mộttrận kim quang chói mắt, đem kim kiếm giang hồ kỳ tích xuất hiện dưới trăng.
“Là… Vô Ảnh…” Nói chưa dứt lời, đầu hắn đã nói lời tạmbiệt.
“Mẹ nó, quấy rầy chuyện tốt của ta, đều tại các ngươi,một lũ bại hoại. Nếu các ngươi không có mưu đồ tạo phản, ta cùng đại ca sẽkhông ra nông nổi này, cặn bả, bại hoại, lập tức đi chết đi…” Oán hận tronglòng nhất thời bộc phát. Bạch Mạn Điệp quơ kiếm, đem toàn bộ bất mãn của mìnhphát tiết lên người hách y nhân. Nàng giết đỏ cả mắt rồi, ý thức không còn rõnữa, chỉ muốn giết người, dùng máu tươi tẩy sạch mọi thống khổ.
Hàn Phi nghe động tĩnh trên nóc nhà, nuốt nước bọt,“Thật không hổ danh là Vô Ảnh La Sát.”
Hoàng đế đã tỉnh từ lâu cũng đồng dạng nuốt nước bọt,“Chính xác.” Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia là biết trên đó kịch liệtthế nào.
“Hoàng thượng, có Vô Ảnh La Sát bảo hộ, không cần tanữa chứ? Ta rút lui được chưa?” Đã mấy ngày rồi không có về nhà, ai.
Hoàng đế liếc xéo hắn, tự tiếu phi tiếu, “Không được.”Hàn Phi này là tâm phúc của hắn, sáng chiều không được rời khỏi hắn, muốn chạy?Nằm mơ đi.
Hàn Phi tận tình khuyên bảo, “Hoàng thượng, phu thêlão đệ ta lợi hại như vậy, có họ là được rồi.”
Hoàng đế trong mắt hiện lên một mạt toan tính, “Ngươibảo bọn họ phụng sự cho ta, ta cho ngươi từ quan.”
“Không phải chứ?” Hàn Phi lập tức nhăn mặt, Sáo NgọcCông Tử cùng Vô Ảnh La Sát đều là cuồng nhân, muốn bọn họ phụng sự cho hoàngthượng? Không thể nào.
Hoàng đế nhàn nhã uống một ngụm trà, “Đã như vậy thìđừng theo ta nói chuyện từ quan nữa.”
“Ách, tên hỗn đản này, lúc nào mới tha cho ta.” Hắncùng hoàng đế có quan hệ gì? Từ nhỏ lớn lên bên nhau, là quân thần, cũng làbằng hữu.
Hoàng đế cười ha hả, “Vĩnh viễn không tha.”
Hàn Phi bất đắc dĩ lườm hắn một cái, “Tiểu nhân giantrá.” Hàn Phi vốn không có ý làm quan, kẻ này đầu tiên đưa hắn vào hình bộ, sauđó bảo hắn làm đại nội mật thám, hắn cả đời đều thua trong tay kẻ vô lương tâmnày.
“Ta gian trá, ta không thể hưởng được khoái ý gianghồ, ngươi cũng đừng mơ.” Hoàng đế ôm vai Hàn Phi, “Chúng ta đã từng uống rượuthề nguyền, có phước cùng hưởng, có họa cùng chia. Ngươi quên sinh tử chi giaolà ta, một mình hưởng thụ, nhất định sẽ bị trời phạt.”
Hàn Phi hung hăng nói, “Vô sỉ.”
“Đúng là vô sỉ, này này…” Bạch Mạn Điệp vẻ mặt chánghét, “Hai người các ngươi đang làm gì? Đoạn tụ hả?”
Hàn Phi mãnh liệt quay đầu, nhìn thấy Bạch Mạn Điệp cảngười đều là máu, trong tay còn mang theo bảo kiếm, giống như sứ giả địa ngục,bất giác giật mình, “Cô vào lúc nào?”
“Sau khi giải quyết đám gia hỏa kia, ta thấy cửa mởnên tự mình đi vào.”
Hoàng đế nhìn nữ nhân trên người toàn là máu, ưu nhãđứng lên, “Vị này chách là Vô Ảnh cô nương trong truyền thuyết?”
“Đúng vậy.” Ai nói cũng đều kem theo ba chữ“trong truyền thuyết”, nàng thực sự rất nổi danh sao?
“Oa.” Bạch Mạn Điệp hứng phấn nhảy tới trước mặt hoàngđế, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, “Ngươi không phải là hoàng đế chứ?”Bạch Mạn Điệp cư nhiên gặp hoàng đế? Thật muốn cười to ba tiếng.
“Đúng vậy.”
Bạch Mạn Điệp một tay kéo y phục hắn, “Có thể kí tênchụp ảnh được không?” Nghe nói đương kim hoàng thượng cổ đại là một vị minhquân. Nàng lại được gặp hoàng đế chân chính, chính là một minh quân, không kítên chụp ảnh thật sự đáng tiếc.
“Ách…” Hoàng đế ngây cả người, “Kí tên là gì? Chụpảnh?”
Bạch Mạn Điệp ý cười đột nhiên đông lại, mất hứngbuông hắn ra, không có máy chụp hình thì chụp bằng cái gì chứ? Kí tên? Dùng bútlông kí à? Kỹ thuật cổ đại thật sự là bà mẹ nó lạc hậu.
Nàng không cam lòng thở dài một tiếng, “Quên đi.”Buông tay ra, nhân tiện chỉnh lại trang phục hoàng đế đã bị nàng siết đến nhănlại.
Hoàng đế cất tiếng cười to, “Vô Ảnh cô nương quả thậtlà thế gian kỳ nữ.” Nữ nhân thú vị, đáng tiếc đã là hoa có chủ.
“Như nhau như nhau.”
Hàn Phi chỉ chỉ y phục của nàng, “Cô nương, không cảmthấy nên đi tắm hả?” Trên người toàn là máu, không cảm thấy bẩn à.
“Trẫm cũng thấy cô nương cần đi tắm.” Một thân toàn làmáu, nhìn rất đáng sợ.
Bạch Mạn Điệp hai mắt sáng lên, “Ta có thể tắm tronghoàng cung sao?” Trong hoàng cung tắm, còn có cung nữ hàu hạ, nàng nằm mơ cũngkhông ngờ Bạch Mạn Điệp nàng có thể hưởng thứ vinh quang này.
“Có thể.” Mau đi tắm đi, cô nương như vậy thật sự quáđáng sợ.
“Có thể cho ta vài bộ quần áo không?” Bạch Mạn Điệpcàng thêm hưng phấn, “Ta muốn mặc y phục của công chúa, sau đó còn mặc y phụccủa tần phi.” Không biết lão bà của hoàng đế ăn mặc thế nào, nào cũng muốn thửxem.
“Có thể.” Hoàng đế luôn miệng đáp ứng.
“Ta có thể ở đây làm khách vài ngày không? Là vàingày.” Ha ha, ăn đồ ăn do ngự trù nấu, mặc y phục hoa lệ, còn có thể thỏa thíchtham quan hoàng cung lâm uyển, thật tuyệt vời a.
“Có thể.” Đương nhiên là có thể, lấy thân thủ củanàng, có một trăm tên thích khách cũng không cần phải sợ.
“Tốt tốt.” Bạch Mạn Điệp cười đến nheo cả hai mắt,nàng vừa nghĩ tới cái gì, dáng cười lập tức biến mất, “Không được nói cho đạica biết là ta tới, ta muốn cho hắn một trận kinh hỉ.”
“Ta không.” Hàn Phi phát thệ nói. Hắn đáng muốn xemgia hỏa kia xấu mặt, tuyệt đối không xen vào chuyện người khác.
“Ta cũng không.” Sáo Ngọc Công tử ngày nào cũng trưngra bộ mặt lạnh như băng, hắn rất muốn xem bộ dáng hắn cười khi gặp lại thê tửlà như thế nào, hẳn là rất vui vẻ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.