Đỗ Thanh Sương đẩy cửa ra, nhẹ nhàng tiêu sái đi đếnsau lưng Đông Phương Vũ, khóe miệng hơi giương lên. Bạch Ngâm, rốt cuộc cũngcho ta cơ hội.
“Công tử.” Nàng ôn nhu gọi một tiếng.
“Chuyện gì?” Đông Phương Vũ thái độ cực kì kém, đươngnhiên là vì đối với nàng bất mãn. Nhưng vào tai Đỗ Thanh Sương, đã trở thànhhắn tâm tình bất hảo vì vừa cãi nhau với Bạch tiểu thư.
“Nô tỳ nghe ngài cùng phu nhân cãi nhau, biết ngàitrong lòng phiền não, nên đặc biệt đem chén trà nhân sâm tới cho ngài.” Trànhân sâm đương nhiên đã bị hạ dược.
Đông Phương Vũ nhướng mày, chỉ cảm thấy buồn cười.Song Song kia tự cho mình thông minh, nhưng toàn bộ hành động của nàng ta đềunằm trong dự tính của Bạch Mạn Điệp. “Vậy sao? Đem tới đây.”
“Vâng.” Đỗ Thanh Sướng vô cùng vui sướng, cười mộtcách ôn nhu, hai tay dâng tới.
Đông Phương Vũ đặt ở trên môi, tỉ mỉ ngửi. Nàng rốtcuộc đã bỏ thêm cái gì? Xuân dược? Độc dược? Hắn đã dùng qua sáu viên giải độchoàn, cho dù có là kịch độc cũng không sao, nhưng nếu là xuân dược… Giải độchoàn có thể trị được bắc độc, còn xuân dược thì không biết giải được không,xuân dược dù sao cũng không phải độc dược.
Hắn vẫn như cũ ngửi nhưng không uống, Đỗ Thanh Sươngchăm chú theo dõi hắn giờ đang quýnh lên, vội hỏi, “Công tử, trà nguội uốngkhông ngon đâu.”
Đông Phương Vũ vẫn im lặng không trả lời, tính tế ngửikĩ mùi vị.
Đỗ Thanh Sương sốt ruột đến đổ mồ hôi, tại sao hắnkhông uống, tại sao vẫn chỉ ngửi, chẳng lẽ hắn biết cái gì rồi?
Thấy nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao-khoc-nuong-tu/1618106/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.