Chạy được nửa ngày đường, chân Bạch Mạn Điệp cảm thấyrất khó chịu, nếu không phải nơi này hàn lãnh, vết thương nàng đã chuyển biếnxấu rồi. Nhớ tới kẻ đả thương nàng, trong lòng cực kì tức giận, thật sự hối hậnban đầu đã thả chúng đi.
Bây giờ, họ đang ở một trà lâu ven đường thưởng trà,Song Song nhu nhược vẫn ở bên người Đông Phương Vũ, làm Bạch Mạn Điệp nộ khíxung thiên.
“Công tử, dùng trà.” Thanh âm nàng mềm mại đáng yêu,đủ để cho bất kì loại nam nhân nào cũng mềm lòng. Bạch Mạn Điệp thật sự muốnđánh chết nàng ta, đồ hồ ly tinh.
“Cảm tạ.” Đông Phương Vũ tiếp nhận chén trà, mỉ mỉngửi xong, mới yên tâm uống hết. Gương mặt hắn, đang đối diện với gương mặt vôcùng giận dữ của Bạch Mạn Điệp. Hắn khẽ lách đầu, khóe môi mỉm cười như có nhưkhông. Nàng không phải từng khuyên hắn đi thanh lâu sao? Mới đem theo một vị cônương bên người thì đã chịu không được? Nha đầu kia đúng là khẩu thị tâm phi,một ngày nào đó muôn nàng nói thật lòng. Nếu đã có người tự động dâng tới cửa,chi bằng nhất tiễn hạ song điêu.
“Song Song, ta cũng muốn.” Bạch Mạn Điệp có chút khôngvui.
Song Song mỉm cười ngọt ngào, châm trà cho Bạch MạnĐiệp, “Phu nhân, dùng trà.” Hứ, nếu không phải vì đạt được mục đích, nàng khôngxứng cho nàng ta hầu hạ.
Bạch Mạn Điệp diện vô biểu tình, dùng tay tiếp nhận,Song Song dùng tay áo rộng thùng thình để che khuất tầm mắt của mọi người, taylệch hướng, toàn bộ nước trà nóng hổi đổ ngược lại trên người. Song Song sợ hãikêu lên, chật vật ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao-khoc-nuong-tu/1618105/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.