Chân Bạch Mạn Điệp bị thương rất nặng, tạm thời khôngđi nhanh được. Rất may là cách đó không xa có một thị trấn, tạm thời ở lại đó.
Một màn phát sinh trên bãi cỏ khiến Đông Phương Vũ cảmthấy rất xấu hổ, cho dù kẻ có da mặt có dày như thành tường giống Bạch Mạn Điệpcũng có vẻ không được tự nhiên. Phát sinh loại chuyện này, ai cũng không đượctự nhiên.
Đi trên đường, Bạch Mạn Điệp vẫn tựa trước ngực ĐôngPhương Vũ. Trong lòng nàng xuất hiện một cảm giác rất kì quái, rất không bìnhthường. Tim nàng đập thật nhanh, ngực tựa hồ có một cổ ngọt ngào. Ôm trong lòngngực hắn, nàng tuyệt đối chách chắn một chuyện. Cho tới bây giờ, Bạch Mạn Điệpcó thể hoàn toàn xác định nàng đối với Đông Phương Vũ là có cảm giác.
Chết tiệt, mục đích của nàng là để hắn yêu nàng, nhưngcũng đâu có cần đem trái tim mình đẩy vào trong đó. Nàng muốn thoát ra, chỉtiếc một trái tim đã rơi vào tay giặc.
Bất ngờ biến thành thế này, hai người trong lúc đó cóthể sử dụng cực kì ám muội để hình dung, nghiễm nhiên trở thành một đôi tìnhlữ, còn tiếp tục như vậy, sẽ được sao?
Bạch Mạn Điệp không biết phải làm gì tự hỏi bản thânmình, phải làm thế nào đây?
Có lẽ, tất cả đều là thiên ý. Nàng không muốn cưỡngcầu, cũng không muốn nghi ngờ làm chi. Yêu đương rồi ly biệt thực sự cũng rấtbình thường, so với kiếm sống còn bình thường hơn. Nàng có thể thích hắn a, khitrở về hiện đại thì coi như là chia tay. Suốt đời nữ nhân, nói yêu vài lần cũngkhông có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao-khoc-nuong-tu/1618104/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.