Phương Chấn Hiên hồ nghi liếc mắt, quan sát Bạch MạnĐiệp, “Bạch cô nương, sao cô nương lại tức giận như vậy?”
Bạch Mạn Điệp chột dạ ho khan một tiếng, “Không có a,ta chỉ nghĩ các nàng không xấu, thế nhưng các ngươi tại sao lại mắng các nàngnhư vậy? Có phải mỗi người trên giang hồ đều gọi các nàng là ba yêu nữ không?”Có lộn hay không, giả mạo không được hiệp nữ thì thôi đi chứ, sao lại còn biếnthành yêu nữ, đầu năm nay, người tốt không có quả báo tốt. (Sở Sở: Bạch cônương, ngài là người tốt sao?)
Phương Chấn Hiên cau mày, “Bạch cô nương có điều khôngbiết, ba yêu nữ kia quả thực là rất độc ác. Những việc các ả làm đều khiếnngười người căm phẫn, nếu là người tốt ai lại dùng thủ pháp giết người tàn nhẫnđến như vậy?”
Bạch Mạn Điệp không phục trả lời, “Đâu có, các nàngbình thường đúng là giết người, nhưng ta nghe nói các nàng ít khi dùng thủ pháptàn nhẫn như vậy. Dương Uy kia là một tên bại hoại, không biết đã làm biết baonhiêu chuyện xấu. Ngươi xem hắn cố ý bắt ta, còn có ý đồ cường bạo ta, đáng đờihắn a.” Họ Phương này quả nhiên là hạng “đứng nói không biết đau lung.” (1)
(1) Đứng nói khôngbiết đau lưng: bản gốc là “Trạm trứ thuyết thoại bất yêu đông”: dùng để hìnhdung một người không biết thông cảm cho hoàn cảnh người khác, chỉ thích nóimát.
Hắn thở dài một tiếng, “Bạch cô nương, ta biết cô hậnDương Uy. Có người giúp cô báo thù, cô đương nhiên vui vẻ. Thế nhưng, cô nươngkhông thể không phân biệt trắng đen như vậy được.”
Bạch Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao-khoc-nuong-tu/1618068/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.