Bạch Mạn Điệp vừa đẩy cửa phòng ra, đã thấy ai bóngngười quỷ dị đang ngồi ở trong phòng. Vừa thấy các nàng, Bạch Mạn Điệp lập tứcrùng mình. Nhớ tới thủ pháp giết người tàn nhẫn của các nàng, Bạch Mạn Điệp vôcùng hoảng sợ.
“Đại tỷ, tiểu muội đã giúp tỷ báo thù.” Thủy Tịch Linhlạnh lùng nói, cũng không biết là nói cho ai nghe.
Bạch Mạn Điệp uống một ngụm trà, “Đa tạ… Nhưng mà… Cácmuội có phải đã quá tàn nhẫn không?” Phương thức giết người quả nhiên tàn nhẫn.
“Đáng đời.” Thủy Tịch Linh lạnh như băng phun ra haichữ.
“Đại tỷ, ai bảo hắn khi dễ tỷ? Đã lợi cho hắn lắmrồi.” Diệp Lăng Tương cũng hừ lạnh, tưa hồ như các nàng bất quá chỉ bóp chếtmột con kiến mà thôi. Giết nhiều người như vậy, nhìn các nàng xem, cả một hạtbụi cũng không bị dính, Bạch Mạn Điệp thật sự bội phục. Không hổ là Thiên DiệnTu La cùng Độc Nương Tử, đáng tiếc, Vô Ảnh La Sát này bây giờ chỉ là đồ giả.
Bạch Mạn Điệp ngây cả người, “Ách, nhưng mà… cũngkhông nhất thiết làm vậy a.” Trực tiếp giết không được sao, đâu cần ra tay tànnhẫn như vậy.
Diệp Lăng Tương khẽ liếc mắt ra ngoài cửa sổ, “Đại tỷtừng nói, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình.” Kỳ thực lờinày cũng rất có đạo lý.
Bạch Mạn Điệp bất đắc dĩ lách đầu, “Hừ, ta bây giờ mớiphát hiện người trong giang hồ dường như rất ghét chúng ta.”
Thủy Tịch Linh thản nhiên nói, “Đại tỷ, võ lâm bát đạithế gia tróc nã ba tỷ muội chúng ta, đại tỷ lại chính là kẻ bị triều đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao-khoc-nuong-tu/1618069/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.