Diệp Lăng Tương và Thủy Tịch Linh vừa đi khỏi, nàngliền hối hận. Vốn có dự định tự mình động thủ, tại sao lại không đi theo chứ?Cư nhiên lại tin tưởng hai nữ tử không quen không biết, nàng có phải phát sốtrồi không? Tất cả, chỉ có thể giải thích bằng duyên phận. Bạch Mạn Điệp đương nhiên không phát sốt, cho nên saukhi chỉnh lý xong quần áo trên người, nàng liền đến gian phòng của Phương ChấnHiên. Dương Uy đách tội với nàng, Phương Chấn Hiên là người biết rõ ràng nhất.Nếu sau khi đách tội với nàng, ngày thứ hai lập tức bị giết sạch sẽ, hắn sẽnghĩ thế nào đây? Để thoát khỏi tội danh, trong “thời gian gây án”, tốt nhấtnàng nên xuất hiện trong tầm nhìn của Phương Chấn Hiên. Thế nhưng… sau khi hai vị muội muội giải quyết xongxuôi sự tình, nàng phải làm sao giới thiệu họ? Dù sao ba người cũng là một tổhợp quá rõ ràng. Trong lúc còn đang suy nghĩ, nàng đã đi tới gian phòngcủa Phương Chấn Hiên. Cửa không khóa, nàng trực tiếp đi vào. Tên kia vừa ngắmmỹ cảnh ngoài cửa sổ vừa uống rượu, thực sự biết hưởng thụ a. “Ê, thật hứng thú có a.” Bạch Mạn Điệp tùy tiện ngồixuống. Ai kêu trước mặt hắn trùng hợp có vài món ăn, ai kêu Bạch Mạn Điệp nàngđúng lúc đang đói bụng, cho nên, nàng không cần khách khí. Theo tình hình hiệnnay mà nói, hắn chính là vị hôn phu của nàng, mượn chút đồ ăn của hắn cũng làviệc thiên kinh địa nghĩa. Nhìn thấy tướng ăn bất nhã của nàng, Phương Chấn Hiênbất đắc dĩ cười khổ, “Ngâm… Bạch cô nương, cô luôn luôn thế này sao?” Thực sựlà nói lời vô ích, ở chung lâu như vậy, hắn còn không biết sao? “Đương nhiên.” Bạch Mạn Điệp thẳng thắn cầm lấy bầurượu, ngẩng đầu uống cạn. Phương Chấn Hiên nhịn không được cười rộ lên, ho khanmột tiếng, “Bạch cô nương, bộ dạng cô nương như vậy… gia phụ e rằng…” nhìn thấychướng mắt. Nàng bóc lên một nắm đậu phộng, từng viên ném vàotrong miệng, “Chướng mắt chứ gì.” Bạch Mạn Điệp còn chướng mắt Phương Chấn Hiênhắn hơn. Dù sao hai người cũng là diễn kịch, Phương Chấn Hiên chỉ nói là diễnkịch xong sẽ giúp nàng tìm người, không nói cái gì tới “chất lượng” thế nào. Phương Chấn Hiên không nói gì, lách đầu uống một chén,“Bạch cô nương, thân thể đã khỏe hơn nhiều chứ?” “Vô nghĩa, không khỏe còn có thể ngồi đây sao?” Lạiném một viên vào miệng. “Cô nương hẳn nên nghỉ ngơi sớm một chút, mười ngàysau đã đến sinh thần của gia phụ.” Hắn sao lại xui xẻo thế này, cư nhiên tìmtới một nữ tử lưu manh. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, thực sự là độcnhất vô nhị. “Đến nhà ngươi mấy mấy ngày đường.” Bạch Mạn Điệpkhông phải ngu ngốc, đương nhiên biết hắn có ý tứ gì. “Trên dưới sáu ngày.” “Ngày mai xuất phát.” Ăn xong rồi, nàng vỗ vỗ tay cầmlấy chiếc đũa trên bàn bắt đầu bới móc lung tung. “Được.” Phương Chấn Hiên có chút suy tư, “Bạch cônương, cô không muốn báo thù sao?” Nàng tính tình cương liệt, lại dễ dàng buôngtha kẻ nhục nhã nàng sao? “Không muốn.” Nàng thẳng thắn trả lời, đã có ngườiphải trả giá rồi. “Tại sao?” Hắn nhìn nàng, hứng thú hỏi. Nàng tỏ ra không quan tâm nói, “Không tại sao hết, tasợ gây phiền phức cho ngươi. Đối với những tên giang hồ thích cậy mạnh hiếp yếunày, ta không hi vọng ngươi vì ta mà đách tội người khác. Ngươi cũng rất có địavị trên giang hồ đúng không? Thế nên ta càng không thể tổn hại danh dự củangươi.” Bạch Mạn Điệp âm thầm bội phục bản thân mình, công phu diễn trò quảnhiên đệ nhất. Dù sao nàng hiện tại cũng chẳng có việc gì làm, diễn trò cháchcó hoa hồng không nhỏ. Hắn ôn nhu cười, đôi mắt hiện lên một tia ôn nhu, “Cônương suy nghĩ cho ta?” “Phải.” Tỷ lệ nàng suy nghĩ cho hắn cũng xấp xỉ như gàtrống đẻ trứng, may mắn nàng có thể trả lời thuận miệng như vậy. Phương Chấn Hiên tự tin nhìn nàng, “Vạn Kiếm sơn trangkhông sợ phiền phức, cô nương là thiếu phu nhân tương lai, cho dù có là Vô ẢnhLa Sát, ta cũng sẽ đách tội vì cô.” Bạch Mạn Điệp nhất thời không rõ ý tứ củahắn, cái gì mà thiếu phu nhân tương lai, dù là giả cũng không được. Còn nữa cònnữa, đừng nói xấu Vô Ảnh La Sát. Bạch Mạn Điệp cười đùa, “Nếu ta chính là Vô Ảnh La Sátthì sao? Còn cưới hay không?” Hắn chậm rãi hỏi ngược lại nàng, “Vô Ảnh La Sát là tộiphạm số một bị triều đình truy nã, là võ lâm đệ nhất nữ sát tinh. Cô nương thấymình giống sao.” Không giống, nhưng nàng chính là hàng thật giá thật. “Tội phạm truy nã số một?” Bạch Mạn Điệp tròn mắt. Đauđầu a, nhận thức về bản thân mình quả nhiên còn quá ít. “Không sai, triều đình truy đuổi ả đã hai năm, nhưngvẫn không có kết quả.” Nếu như bị bắt, nàng còn ở đây uống rượu với hắn sao. “Tại sao lại muốn bắt người ta?” Không phải nàng cướpđoạt giết người cưỡng gian chứ? Thân thể này chẳng lẽ biến thái vậy sao? “Vốn dĩ là chuyện của giang hồ, triều đình không đểtâm tới. Tuy nhiên… hai năm trước, Quảng Dương gặp lũ lụt, triều đình khôngchịu cứu nạn cho dân. Vô Ảnh La Sát cùng một trong võ lâm thập đại cao thủ SáoNgọc Công Tử lẻn vào hoàng cung đại nội, trộm đi vô số trân bảo cứu giúp nạndân. Không chỉ là bảo khố mà hoàng đế cùng sủng phi của người cũng bị Vô Ảnh LaSát lột sạch quần áo, trói ở Kim Loan điện. Hoàng đế lão gia vì muốn tra ra rốtcuộc ai làm, toàn lực truy bắt Vô Ảnh La Sát và Sáo Ngọc Công Tử.” Hắn vừa nói xong, Bạch Mạn Điệp kinh hô một tiếng,“Không phải chứ?” Chuyện thiếu đạo đức như vậy, rốt cuộc là ai làm? Tỉ mỉ ngẫmlại, bản thân tựa hồ sẽ làm, chẳng lẽ… “Sự thật là, hai năm nay triều đình lãng phí vô sốnhân lực vật lực, nhưng ngay cả cái bóng của họ cũng không bắt được.” “À, vậy là tốt rồi.” Bạch Mạn Điệp thở phào nhẹ nhõm,dụng tâm kín đáo hỏi, “Ngươi cho rằng Vô Ảnh La Sát là người tốt hay xấu?” “Không biết, võ lâm thập đại cao thủ đều là những nhânvật thần bí, ai ai cũng tính tình cổ quái.” Hắn tự mình cười tủm tỉm, “Ngoạitrừ tại hạ.” Ách, hắn cũng là một trong võ lâm thập đại cao thủ sao? “Thập đại cao thủ? Mấy người? Muốn biết.” tam tỷ muộicác nàng đều là những nhân vật trong bảng, không biết những người khácthế nào? “Nghiêm túc nói, có năm vị thuộc hách đạo, năm vịthuộc bạch đạo. Vô Ảnh La Sát, Độc Nương Tử, Thiên Diện Tu La, Tuyệt Tình kiếmkhách, Sáo Ngọc Công Tử đều là hách đạo cao thủ. Còn Bạch đạo…” Bạch Mạn Điệp khoa trương đánh tay, “Khoan đã…” Nàngkinh ngạc nói, “Tuyệt tình kiếm khách Lãnh Tuyệt Cuồng? Đúng không?” Có quan hệgì với Diệp Lăng Tương? Hắn nhìn thấy hành vi ấu trĩ của nàng, khóe môi khôngkhỏi hơi vểnh lên, “Trên giang hồ có ai không biết? Tuyệt Tình Kiếm Khách, têngọi Lãnh Tuyệt Cuồng.” “Hắn đang làm gì?” Tên kia dường như có chút quan hệvới Lăng Tương. Lăng Tương nói hắn sẽ xử lý hôn ước giùm mình, hắn không phải là…bạn trai chứ? (Sở Sở: Truyện về Tuyệt Tình Kiếm Khách Lãnh Tuyệt Cuồng và ThiênDiện Tu La Diệp LĂng tương ta sẽ viết thành một quyển, không biết mọi người cóđồng ý không?) “Sát thủ.” Bạch Mạn Điệp nghe xong, rượu trong miệngtoàn bộ phun ra hết, khoa trương nói, “Sát thủ?” Không phải chứ? Có một sát thủmuội phu à? “Phải, lấy tiền, lấy mạng, chưa bao giờ thất thủ.”Phương Chấn Hiên nói xong vô cùng thản nhiên, bởi vì hắn đã quá quen rồi. Nàng nuốt nuốt nước bọt, “Lợi hại.” Nhất định phải hỏixem Lăng Tương với hắn có quan hệ gì. “Hách đạo ngũ đại cao thủ, tất cả đều là quái nhân.”Nàng nhìn lại bản thân một chút, quái chỗ nào? “Vô Ảnh La Sát ngoại trừ giết người, còn có sở thíchgì không?” Dù sao cũng phải biết bản thân mình thích cái gì, ví như hành hiệptrượng nghĩa. Thế nhưng, Phương Chấn Hiên lại cho nàng một đáp án vôcùng đáng thất vọng, “Trộm đồ.” “Trộm đồ?” Bản thân cư nhiên lại là ăn trộm? “Phải, lúc ả không có gì làm liền đi trộm đồ.” Thíchtrộm đồ, hẳn là rất có tiền mới phải, rảnh rỗi nên về nhà xem. “Ách, Vô Ảnh La Sát sau khi giết nhân, trộm đồ… có kýhiệu gì không? Giống như để lại một tờ giấy chẳng hạn?” Những kẻ trên giang hồđều có sở thích này, không biết Bạch Mạn Điệp nàng có không. “Ả sẽ lưu lại một cây kim trâm, nghe nói cây trâm kiagiống như hồ điệp.” Kim trâm? Ách, thảo nào lúc vừa xuyên không, trên đầu lạicó nhiều kim trâm nhỏ làm ám khí đến vậy, ra là để dùng cho việc này. Nhớ lạihôm qua, bản thân cũng vô tình để lại một cây kim trâm, quả thực là lão Thiênmuốn Dương Uy chết rồi. Lần này ra ngoài, nàng chỉ mang theo có bốn cây trâm,chách là đủ dùng chứ. Lặng lẽ sờ soạt kim trâm bảo bối trên đầu, không nên bịphát hiện tốt hơn. Hắn nếu nói là “nghe nói”, hẳn là chưa từng gặp hình dạngthật sự của kim trâm. “Còn Thiên Diện Tu La? Độc Nương Tử?” Phương Chấn Hiên còn chưa kịp trả lời, chợt nghe cóngười gọi, “Công tử, có chuyện lớn rồi.” Tiếp đó, Phương Hãn cấp tốc chạy vào. “Chuyện gì?” Bạch Mạn Điệp giành hỏi trước. Thở dốc nửa ngày, hắn mới nói, “Dương Uy đường diệtmôn rồi.” “Ai làm?” Phương Chấn Hiên “soạt” một cái đứng lên,biểu tình lãnh khóc, có phải nhà hắn diệt môn đâu, can gì tới hắn. “Vô Ảnh La Sát, Thiên Diện Tu La, Độc Nương Tử.” Quảnhiên là các nàng, Bạch Mạn Điệp khóe môi chậm rãi mỉm cười. Phương Chấn Hiênbắt gặp nụ cười kỳ quái đó của nàng, chợt cảm thấy rùng mình. Có thể, nàng bởivì có người trả thù thay mình mà vui vẻ, hắn chỉ có thể dùng lý do đó lý giảicho nụ cười của nàng. Bạch Mạn Điệp sách mặt lập tức thay đổi, vội hỏi, “Saongươi biết?” Giả vờ một chút đi, tốt nhất đừng để Phương Chấn Hiên hoài nghicái gì. “Mới đây, có người nghe thấy ở Dương Uy đường có tiếngđánh nhau, tiếp đó có người đem thân thể Dương Uy đang xích lõa treo trên thànhlâu.” Xích lõa, treo trên thành lâu? Hai nha đầu kia độc ác vậy. Bạch Mạn Điệp nhịn không được cười ra, “A? Xích lõasao?” “Dương Uy không những toàn thân xích lõa, hơn nữa cònbị thiến, tròng mắt bị móc ra, ngón tay toàn bộ bị cắt đứt, hai chân cũng bịchặt mất, đầu lưỡi thì bị cắt đi… Còn những thứ khác, tạm thời cái gì cũngkhông biết.” Bạch Mạn Điệp lập tức muốn ngất xỉu, hai nha đầu kia có phải quáđộc ác không? Nàng rùng mình. “Sao ngươi biết là do họ làm? Lẽ nào thấy được ngườitreo Dương Uy lên thành lâu sao?” Nghìn vạn lần đừng để bị nhìn thấy. “Không có, võ công ả thực sự quá cao, chỉ thấy đượcmột cái bóng. Thế nhưng, trên ngực Dương Uy có cắm La Sát Truy Hồn trâm, trêncổ tay còn có Tu La Đoạt Mệnh Tác, sau ót có khách thành hình chữ “Linh.”” Cóthể thấy hắn chết thảm thế nào. Bạch Mạn Điệp rất muốn ngất đi, thế nhưng nàngngất không được. “La Sát Truy Hồn trâm? Tu La Đoạt Mệnh Tác? Là vậtgì?” Nàng run người, tiếp tục truy hỏi. “La Sát Truy Hồn trâm là vật tượng trưng cho Vô Ảnh LaSát, bất luận là trộm đồ hay giết người, ả đều để lại kim trâm, giang hồ xưnglà La Sát Truy Hồn trâm. Còn Tu La Đoạt Mệnh tác là vật tượng trưng cho ThiênDiện Tu La, sau khi gây án, sẽ thấy một dải lụa màu lục, người giang hồ xưng làTu La Đoạt Mệnh tác.” Nàng đã sắp thăng thiên rồi, bản thân đáng sợ đến vậysao? “Còn Độc Nương Tử tại sao lại muốn khách chữ?” Biếnthái, không hổ danh là nữ nhân không thể trêu chọc nhất trên giang hồ. “Ta làm sao biết? Ta đâu phải ả.” Khách chữ quá phiềnphức, hẳn nên kiến nghị muội muội làm vài cái mộc bài. “Giang hồ đồn đại ba người là tỷ muội, quả nhiên khôngsai.” Phương Chấn hiên nhăn mặt nhăn mày, “Dương Uy rốt cuộc làm sai chuyện gì?Đáng để ba yêu nữ đồng loạt ra tay?” Có lộn hay không, Bạch Mạn Điệp nàng biếnthành yêu nữ khi nào? “Ba yêu nữ kia hung ác thành tính, có thể chỉ là nhữngviệc nhỏ như lông gà vỏ tỏi thôi.” Bạch Mạn Điệp nàng bị bắt, bị đánh, còn suýtchút bị cưỡng gian, vậy là việc nhỏ sao? Nếu gặp nạn là đại tỷ bọn hắn, bọn hắnhẳn đã diệt cả Dương Uy đường rồi. “Ba yêu nữ kia đã lâu không xuất đầu lộ diện, khôngngờ vẫn là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.” Phương Chấn Hiên ngắm nghíachiếc đũa, suy nghĩ đến nhập thần. Người bị hại có phải hắn đâu, tích cực nhưvậy làm gì chứ? “Thiếu gia, ba yêu nữ…” “Ngươi mới là yêu nữ.” Bạch Mạn Điệp thở hồng hộckháng nghị, vừa mới dứt lời, phát hiện ra hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng,xong rồi, lộ ra sơ hở rồi. Thế nhưng nàng rất không cam tâm a, nàng đách tộihắn khi nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]