Bạch Mạn Điệp đương nhiên không phải kẻ ngốc, vốn dĩnàng đang hoàn toàn thanh tĩnh, đột nhiên lại trở nên ảo não vô cùng. Nguyênnhân rất đơn giản, nàng đã bộc lộ thân phận quá sớm, Dương Uy có thể đã chạyrồi chăng? Trên đường đến đây, sự tích về tam tỷ muội các nàng, nàng đã nghequa không ít, đách tội với Vô Ảnh La Sát, không chạy chẳng lẽ chờ chết à. Nànghoàn toàn hiểu rõ hắn có thể chạy, nhưng một chút biện pháp đối phó cũng khôngcó. Tự mình báo thù? Chịu chết đi! Thỉnh họ Phương giúp đỡ? Nằm mơ đi! Đầu sỏấy nên đã chạy mất, cho dù nàng giết cả nhà người ta thì thế nào? Bất quá chỉlà những kẻ vô tội. Nàng mặc dù có mạnh mẽ, nhưng không thể nói là hung ác, tấtcả những lời của nàng đều là trong tình huống nóng nảy mà hồ đồ nói ra.
Có thể, nàng hẳn nên thỉnh họ Phương kia trước tiênbắt tên đầu sỏ, từ từ hành hạ cũng không tệ lắm. Còn những người khác, buông thahọ là được rồi. Khoan đã, chuyện báo thù để sau hẵng tính, hiện này nàng cầnphải giải quyết một chuyện rất quan trọng – nàng đói bụng. Trời đất bao la, baotử mới là quan trọng nhất.
Mở cửa phòng, muốn ra ngoài tìm chút gì đó ăn, đángtiếc trời không chiều lòng người. Nàng vừa giơ chân lên, chợt nghe phía sau cóngười gọi, “Đại tỷ.” Hẳn là trời chiều lòng người mới đúng, người nàng chờ,không phải đã tới rồi sao? Xem tên sách lang biến thái kia chạy đường nào.
“A.” Nàng không ngờ tới có người gọi mình, vô cùngkinh ngạc, xoay người sang chỗ khác.
Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bao-khoc-nuong-tu/1618066/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.