Quán nước vỉa hè, Phan và Thảo đang ngồi với cốc chanh đá mát lạnh trước mặt, Phan mặt đỏ gay dù đã kết thúc chiến sự được một lúc. Thảo vừa mới kéo Phan vào đây, sau khi phải bồi thường và nhận những ánh mắt xa lánh từ những người trong quán cà phê thơ mộng kia.
-Cậu cũng thật là…, sao mà chưa chi cậu đã… – Thảo nhăn mặt nói khẽ.
-Mẹ sư nó, nói chuyện với thằng này đúng là máu dồn lên não.
-Biết thế mình can cậu từ đầu. Để cậu đi gặp hắn làm gì chứ.
-Chó thật. Sao cậu lại nằm trong ân oán giữa mình với nó nhỉ.
-Chưa hẳn, ngay từ đầu anh ta đã thích mình rồi.
-Điều đó không có nghĩa là cậu sẽ không thể trở thành đòn trả thù của nó.
Thảo hoang mang, Phan cũng ngồi trầm tư bên cạnh. Hồi lâu, Thảo lo lắng.
-Giờ… biết tính sao? Hở?
Phan vẫn im lặng, cô đọc thấy trong ánh mắt Phan nỗi lo không kém.
***
-Đi. Mình bảo cậu đi, cậu cứ đi đi mà.
Thảo dí cái cặp đi làm hàng ngày của Phan tay Phan. Còn Phan thì cứ ngồi lì lợm ra đó. Bữa sáng đã ăn xong rồi, quần áo đã chỉnh tề, Phan chỉ còn một việc xách cặp đi làm. Nhưng anh vẫn ngồi yên với tâm trạng chán nản. Căn phòng vẫn nồng mùi thuốc lá, mùi thức ăn ngào ngạt không xua nổi dấu tích một đêm anh chìm trong khói thuốc.
-Cậu cứ đi làm bình thường chứ chuyện của mình rồi từ từ tính. Chứ cậu bỏ họp thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972373/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.