Trời chiều Tam Đảo đang lan tỏa không khí u tịch lên mọi vật. Từ cổng trụ sở nơi Phan làm việc, những cán bộ, kỹ sư trẻ đang phóng xe ra về.
Trong phòng, Phan đang thu xếp cho gọn bàn làm việc, phòng chỉ có mình anh, chợt Thư từ ngoài cửa đi vào. Cô khẽ luồn tay để ôm anh từ sau ra trước, làm Phan đang hối hả phải dừng tay lại, nắm lấy tay cô, cười chiều chuộng.
-Em nhớ món gà nướng ở đây quá, tối nay mình tới đó đi anh – Giọng Thư thủ thỉ.
Phan lưỡng lự suy nghĩ.
-Lâu rồi mình không ăn ở đó, không hiểu sao em thấy thèm quá. Đi! – Thư nũng nịu giục.
Phan vẻ như không muốn. Thư xiết chặt Phan hơn.
-Rồi còn đi chơi nữa. Lâu rồi chúng mình không đi chơi mà.
-Nhưng còn… - Phan vẫn đăm chiêu.
-Kệ, làm thầy gì mà nhiệt tình thế. Quên mất chuyện chúng mình rồi à.
Phan chợt nhớ ra, anh quay lại nhìn Thư, nàng giám đốc đầy quyền uy bây giờ đang như con nai hiền nhỏ bé trước mặt anh.
***
Trời đêm.
Lô nhà tập thể cũ nơi Thảo ở nhiều nhà đã tắt đèn. Phòng Thảo vẫn sáng.
Từ cửa sổ phòng, Thảo đang đứng bâng khuâng nhìn xuống, dưới sân là một khoảng tối đen, nhưng vẫn dễ dàng nhìn ra cái ghế đá trống cạnh một gốc cây si nhỏ, bởi chỗ đó vẫn đón được chút ánh đèn vàng yếu ớt từ một nhà hắt ra. Chiếc ghế đó “trống”, và đã lâu rồi như thế.
Cô vẫn hồi hộp mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972337/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.