Trời cao xanh vời vợi, những dãy núi nhấp nhô trong biển mây mờ, thấp thoáng trong sương khói là những mái nhà đỏ hồng từ những ngôi biệt thự, tất cả được tắm trong một màu nắng dịu dàng.
Tiếng thác nước đổ ầm ầm và đó chính là Thác Bạc, dòng nước trắng bạc to lớn tuôn từ trên xuống, mạnh mẽ, cao như một cột tháp, ánh nắng phản chiếu khiến cột tháp ấy còn được điểm tô lấp lánh thêm.
Thứ bảy khách du lịch khá đông, người đông tíu tít khiến không gian hoang sơ trở nên gần gũi. Tiếng cười đùa hòa lẫn trong tiếng suối, tiếng thác, tiếng gió, làm khuấy động cả không khí thâm u của núi rừng.
Thư và Phan ngồi ở một tảng đá, mặt quay ra ngắm những cột tháp nước, nãy giờ Phan chỉ ngồi yên nhìn về đó, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại xa xăm khiến Thư bao lần hẫng hụt. Nhưng cô không muốn tin là anh đang nghĩ đến ai.
-Anh ơi, ra kia chụp ảnh đi! – Thư chỉ tay ra chỗ mấy hòn đá cuội.
-Chụp nhiều rồi mà em. – Phan ơ hờ.
-Nhưng mà chỗ đó còn chưa chụp! – Thư hào hứng.
Phan đành đứng lên, có phần uể oải, còn Thư, một tay lăm lăm sẵn sàng cây gậy tự sướng, một tay níu tay Phan kéo ra đó cho nhanh.
Bữa trưa rồi cũng đến kết thúc buổi sáng đi chơi khập khễnh của hai người, Thư không nản lòng với sự trầm lặng của Phan, bởi vốn dĩ từ trước anh vẫn là người như thế, có lẽ là mình đã đòi hỏi anh ấy thái quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972335/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.