Phúc và Thư ngồi khoanh chân giữa một rừng trúc, xung quanh họ còn chồng chất những chum với vại. Đây chính là Lương Sơn quán, điểm đến để giết thời gian khá lý tưởng của hai người hôm nay.
Giữa hai người là cái mẹt to, trong đó đặt các món ăn mà nổi bật là một con gà nướng nhỏ nhỏ mà thơm nức mũi, bát đĩa kiểu thô sơ thời xa xưa, âm thanh chim chóc, tiếng suối chảy róc rách đâu đây, quả là bữa tiệc giữa núi rừng.
-Ăn đi thôi, vừa ăn vừa ngắm cũng được mà – Phúc nói khi Thư vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
-Hay thật đấy. Cứ như trong phim vậy. – Thư cười thích thú và vẫn mải nhìn xung quanh.
-Thực ra tôi không nên đưa cô đến đây, vì quá ồn ào, nhưng bù lại cô sẽ rất thích thú. Tôi biết. Chỉ có điều chúng ta hơi lập dị.
-Sao lại lập dị? – Thư ngạc nhiên.
Phúc đánh mắt nhìn xung quanh để gợi ý cho Thư thấy sự khác biệt. Thư nhìn lướt qua và hiểu ngay. Các bàn ăn xung quanh đều theo nhóm đông cả, chẳng có đâu một nam một nữ ngồi ăn hết.
-Ừm, chẳng sao đâu mà, ai thèm chú ý đến chúng ta chứ. – Thư tặc lưỡi.
-Lần sau tôi sẽ rủ mấy thằng bạn đi cùng, cô thấy được chứ.
-Ừm, tất nhiên là được.
-Tụi nó đều cùng học đại học với tôi cả, người cùng ngành, sẽ nhanh chóng quen nhau thôi.
-À… ừ… tôi nghĩ là phải cho anh biết điều này – Thư nhớ ra một điều quan trọng, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972338/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.