Xe Phúc lại lao vun vút trong buổi sớm đầu đông. Trời nặng trĩu, mây giăng như những làn khói xám. Anh muốn thoát thật nhanh khỏi cái vùng quê lạnh lẽo chết chóc kia. “Vợ chồng tôi đang phải trả nợ, mẹ vợ tôi sức khỏe thì cũng không được tốt cho lắm, vợ chồng tôi đành phải mỗi người một nơi để giải quyết khó khăn này…”. Không có một sự thật nào tàn nhẫn hơn thế. Không có một trái tim nào độc ác hơn thế. Cô ta đã giết anh.
A a a a…! Tiếng hét của Phúc vang xa giữa mây trời. Trên đỉnh tòa tháp CDI cao ngất, cái dáng của anh nhỏ xíu giữa không gian bao la.
A a a a…! Anh lại hét, tiếng hét tan vào không trung, biến đi như chưa hề có.
A a a a…! Anh vẫn hét, hét để xả hết đau đớn, hét đến khản cả giọng…
Không còn sức nữa, anh ngồi thu lu ở góc sân thượng, sụp đổ, trơ trọi.
***
-Phan, cậu bảo mình phải làm cách nào đi. Mình… mình không muốn… mình không muốn phải thôi việc, mình cũng không muốn rời khỏi chỗ này, mình muốn tất cả trở lại như xưa, mình ân hận lắm, giá như mình nghe lời cậu… - Thảo ngồi trong phòng trọ ôm cái điện thoại, tâm trạng bấn loạn, mắt đỏ hoe.
-Bình tĩnh đi Thảo, mình cũng đang nghĩ… không được cưới, rồi sẽ có cách. – Tiếng Phan lo lắng trong điện thoại.
-Cách nào đây, mình đã phải xin nghỉ việc, mình cũng phải dọn khỏi chỗ này, mình sắp phải làm đám cưới. Nếu như mình không làm thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972325/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.