-Anh đến bóp chân cho em nhé?
-Xí, còn lâu, em mỏi em tự bóp cơ.
-Hay là để anh đến… đấm lưng cho em vậy?
-Gì chứ? Em mà mỏi lưng á. Hi hi, em thấy anh mới là người cần phải đấm lưng.
-Thế thì anh đến… em… đấm lưng cho anh vậy?
-Khôn thế. Còn lâu.
Thảo ôm cái điện thoại cười nho nhỏ ở góc giường, bên cạnh Nhung đang ngủ, dí gối trên đầu.
-Hai người có thôi đi được không, cho tôi còn ngủ với… - Nhung rên rẩm.
Thảo tắt điện thoại, nằm nhắm mắt, cô lại thấy cảnh công viên mơ mộng hiện ra, cô đã được một hoàng tử dắt tay đi khắp mọi nơi mọi chốn. Anh ấy… đúng là một vị hoàng tử… oai phong... lịch thiệp, trong khi mình thì… đã thật quá khích, anh ấy hẳn sẽ cười mình lắm. Ôi xấu hổ quá, làm sao dám gặp anh ấy nữa đây.
-Lạy bà đó, nằm im cho tôi một cái, mai tôi phải đi làm sớm – Tiếng Nhung gắt trong cơn ngái ngủ.
Thảo sực nhớ mình cứ cục cựa nãy giờ. Cái đồ không tâm lý, cô cũng đã bao lần chịu đựng mỗi khi Nhung dỗi người yêu đấy thôi. Đúng là chỉ biết có mình. Thảo xụ mặt nhìn Nhung đang vừa ngủ vừa... nhăn. Mà chẳng sao cả, mai cô cũng cần dạy sớm, Phúc hay soi xét từng cái quầng mắt của cô lắm, thôi ngủ thôi.
Không gian im ắng, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của hai cô gái trong phòng tối.
Bỗng nhạc chuông điện thoại của Thảo vang lên giữa đêm khuya, cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972327/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.