Xin lỗi, tôi không biết đây là con bò của ông, nó bị đi lạc, bây giờ đã biết nên tôi đem trả nó lại cho ông. Mong ông hãy cẩn thận giữ lấy, ở đâu cũng có cỏ xanh.
Thảo bị Phúc đẩy vào lòng ông Mạnh, trong căn nhà của ông. Rồi cô và lão cùng đơ ra chứng kiến Phúc lạnh lùng quay lại xe, chiếc xe vút đi.
-Hay! – Lão ré lên – Em có thằng bồ hơi bị hay! Há há! Anh chưa thấy có thằng nào như vậy đấy! Há há!
-Ông toại nguyện chưa – Thảo đứng lên – Người ta đã bỏ tôi rồi đấy, người ta không liên quan gì đến ông đâu.
-Mày xui nó à? – Đột nhiên lão quay phắt giọng nghi ngờ.
-Cái gì?
-Thế tại sao nó lại giống như thằng điên vậy?
Thảo lẳng lặng đi ra cửa. Lập tức cô bị kéo lại và lão ôm cô chặt.
-Bỏ ra… bỏ ra… - Cô vùng vẫy.
-À, mày vẫn còn chống lại à, đã là con nợ hai tỉ, mày chỉ còn cách cưới, không thì mày lấy gì để trả tao đây!
Lão cố hôn cho được. Cô cật lực tránh.
-Á! – Lão hét vì bị cô cắn mạnh vào cánh tay
Bốp! Cô cũng bị lão tát ngay một phát. Cô đứng rũ rượi trước mặt lão
-Mày… giờ này mà mày vẫn còn… mày còn tiếc nó có phải không! – Lão rít qua kẽ răng.
-Tôi đã về với ông rồi, ông đã thấy… - Thảo nói rồi mím môi căm phẫn.
-Vậy thì… lên giường. – Lão hằm hè, chỉ tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972324/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.