Mặc bộ quần áo đã là lượt phẳng phiu để chuẩn bị đi thử váy cưới, Thảo thấy lòng mình ngơ ngẩn. Lát nữa lão sẽ đến đón cô đi. Còn Phúc thì sao…
Cô tha thẩn trong phòng, rồi đi ra vườn, đi ra sân… như người mộng du giữa ban ngày. Cô đi tìm anh, lúc này cô chỉ cần có vậy, vì chốc nữa lão sẽ đến, cô sẽ phải ở bên lão và không được tự do thoải mái nhớ đến anh, thời gian chỉ còn một chút nữa, nhưng… anh đang ở đâu?
Cô muốn tìm thấy anh dù chỉ là một dấu tích, một dấu tích thôi, nho nhỏ thôi cũng được, nhưng mà… cô đau khổ vì nhớ rằng, cô đã yêu anh vụng trộm, không để một dấu tích gì của anh hết cả, mọi kỷ niệm chỉ tồn tại trong trí nhớ của cô thôi.
“Mình chụp ảnh đi, để em xem tài nghệ chụp ảnh của anh nhé”
“Không được chụp, anh mà chụp là em nghỉ chơi với anh liền”
Thảo đau khổ nhớ đến nét mặt tiu nghỉu của Phúc.
“Vào đây, để anh chọn cho em cái này”
“Không, để lúc khác, em đang vội lắm”
“Ơ, đi chơi với anh mà vội gì?”
“Em phải về bây giờ”
Mắt cô nhòa lệ, cô ân hận quá, giá như cô để anh tặng cô một thứ, thì bây giờ cô cũng đã có một kỷ vật của anh rồi. Giờ cô mới biết mình cần nó biết bao nhiêu.
Chợt có bàn tay ấm áp đặt lên vai cô và xoay cô lại, Phúc đã đứng trước mặt cô. Đờ đẫn nhìn anh… cô thoáng chau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-bang-roi-do-anh/1972323/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.