Yến Nương che chở Trình Mục Du ở phía sau, bản thân nàng thì nhìn chằm chằm cái tay kia: Trên mu bàn tày mới mọc thịt mới còn có mấy con giòi đang quay cuồng, chúng nó rơi trên đất, bị một bàn chân mới bước ra giẫm nát. 
Rốt cuộc, người kia cũng hoàn toàn chui ra từ trong mồ, tuy chỉ có thể nhìn bóng dáng hắn, Yến Nương cũng có thể cảm giác được hắn hoảng sợ. Hắn nhìn những nấm mồ ở phía trước, lại cúi đầu nhìn thân thể trần trụi của mình, trong miệng bỗng nhiên phát ra vài tiếng gào khan suy yếu, sau đó ôm lấy đầu chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, thân thể khô gầy bị gió lạnh thổi run run lên. 
“Hưu……” Yến Nương huýt sáo về phía người kia, thanh âm sắc nhọn thanh thúy khiến hắn sợ đến mềm nhũn chân, ngã ngồi trên mặt đất. Hắn run run rẩy rẩy quay đầu lại, thấy một nữ tử xa lạ đang không chút kiêng kị mà nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của mình thì vị hù sợ đến nỗi vội túm lấy một mảnh cờ trắng che chỗ quan trọng nhất. Hắn rũ đầu, dùng giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn mà hỏi, “Ngươi…… Các ngươi là ai? Là người…… Hay là quỷ?” 
Yến Nương phì cười, “Đây không phải là câu chúng ta phải hỏi ngươi sao?” 
Người nọ ngẩn ra, chợt ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn chăm chú vào hai người phía trước, “Ta…… Ta……” Hắn bỗng nhiên giơ tay, sờ lên cổ mình, vuốt ve vài lần, “Ta…… Này…… Miệng vết thương đâu rồi? Không phải ta bị người ta cắt cổ sao, vết thương…… Miệng vết thương đâu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427967/quyen-18-chuong-646.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.