Ngạ quỷ bị rút lưỡi liền đổ ầm ầm xuống đất, khiến một mảnh bụi bặm bay lên. “Đã chết.” Yến Nương thu hồi khăn bạc, đi tới bên canh thân thể gầy gò lởm chởm xương kia, nhẹ đá một cái sau đó mới quay lại nói với Trình Mục Du, “Quan nhân, đem kiếm của chàng cho ta.” Trình Mục Du đi qua đưa kiếm cho nàng, sau đó đi tới bên cạnh thi thể ngạ quỷ kia, ngồi xuống, ấn đường chậm rãi nhăn lại, “Phu nhân, nàng muốn làm gì?” Yến Nương không nhìn hắn, tay cầm trường kiếm rạch một phát từ xương sườn đến bụng ngạ quỷ, sau đó không hề cố kỵ mà vói tay vào trong bụng nó, miệng nhàn nhạt nói, “Ta tìm long tiên thảo, nếu nó bị ngạ quỷ cắn nuốt thì nhất định vẫn còn ở đây.” Nói tới đây, nàng bỗng nhiên dừng lại, tay cũng ngừng lục lọi, nàng quay đầu nhìn Trình Mục Du, trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ, “Tìm được rồi, long tiên thảo quả nhiên còn ở đây.” Nói xong, năm ngón tay nàng dùng lực, muốn lấy cây ma thảo kia từ trong bụng ngạ quỷ. Nhưng túm vài lần vẫn không thấy cây cỏ kia nhúc nhích, nàng cúi đầu thì thấy một cánh tay khô gầy đang lôi kéo nhánh cỏ kia không chịu buông “Ngươi còn chưa chết sao?” Trong lòng Yến Nương căng thẳng, lòng bàn tay nàng đã có một cây châm xuất hiện, nhưng cây châm vừa bay ra thì một cái tay khác của ngạ quỷ đã sớm duỗi về phía nàng, năm ngón tay bén nhọn đâm thẳng vào ngực nàng. “Cẩn thận.” Cả người Yến Nương bỗng bị đẩy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427968/quyen-18-chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.