Chương trước
Chương sau
“Bộ xương khô?” Tưởng Tích Tích lặp lại mấy chữ này, “Ngươi có nhìn rõ không? Đêm qua gió lớn tuyết lớn, có khả năng ngươi nhìn lầm thì sao?”
Trương Cẩn Mai chậm rãi lắc đầu, “Tưởng đại nhân, lúc đó tuy ta bị chấn kinh quá độ nhưng đầu óc vẫn rõ ràng, mà thứ kia cũng treo ở đầu tường rất lâu. Lúc đầu nó cứ nhìn chằm chằm hai hòa thượng kia, nhưng sau đó nó lại nhìn bọn họ cười. Nụ cười kia thực là quỷ dị, nó vừa mới nhếch môi thì hai người kia liền lập tức đánh nhau. Động tác của bọn họ cực kỳ hung ác, mỗi nhát đều như muốn lấy mạng đối phương, nhưng ánh mắt bọn họ lại ngây dại, bên trong không có thần thái, giống như hồn phách đã bị bộ xương khô kia hút đi rồi vậy.”
Nói tới đây, Trương Cẩn Mai đột nhiên quỳ xuống, “Đại nhân, tiểu nữ tử nói những lời này đều là sự thật, tuyệt không dám giấu nửa phần, tuy việc này thực vớ vẩn nhưng nó thực sự xảy ra ngay trước mắt ta ngày hôm qua, tuy chính bản thân ta cũng chẳng thể tin được đây là sự thật.”
Trình Mục Du nâng nàng ta dậy, gằn từng chữ, “Ta tin ngươi, vừa rồi chúng ta có kiểm tra mấy cái xác kia, vết thương trên người bọn họ đích xác là do đối phương tạo thành, vì thế bản quan biết ngươi không nói sai. Nhưng thi thể trong hầm cộng với ba hòa thượng kia là 11 bộ thi cốt, ngươi có từng nghe bọn hắn nói qua lai lịch mấy cỗ thi thể kia không?”
Trương Cẩn Mai liên tục gật đầu, “Đại nhân, những người này hẳn đều là bị này mấy hòa thượng này giết chết. Bọn họ đem người bị lạc đường dẫn vào miếu, cầm tù cưỡng bức rồi giết chết các nàng. Đại nhân, những kẻ này là súc sinh, thậm chí còn không bằng súc sinh, bọn họ chết cũng không hết tội.”
Trình Mục Du gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia sáng nhạt, “Bọn họ đúng là chết không hết tội nhưng bộ xương khô kia chẳng nhẽ cũng nghĩ như ngươi, nên mới tử hình bọn họ ngay tại chỗ ư? Nếu đúng là như thế thì chẳng phải hắn đã làm thay việc một quan huyện như ta nên làm sao?”
***
“Lý tướng quân rất nghiêm khắc trong việc trị quân, thưởng phạt phân minh, không phân biệt thân sơ, lấy việc trừng trị kẻ ác, khuyến khích người thiện, khích lệ tướng sĩ làm mục tiêu.《 vệ công binh pháp 》có nói: kẻ tận trung có công, tuy là kẻ thù cũng thưởng, kẻ phạm pháp lười nhác, tuy là người thân cũng phạt; kẻ phạm sai giám nhận tội, ngay thẳng thành thật, tuy nặng nhưng có thể tha; kẻ dám dối trá xảo biện tuy việc nhẹ nhưng phải phạt; nếu không khen ngợi người lương thiện, trừng trị kẻ ác thì lao sao đối mặt với người đời.”
“Hắn còn nói, chỉ có như vậy mới có thể tạo thành sức chiến đấu cường thịnh, quân kỷ nghiêm minh, được lòng quân. Nhưng đạo trị quân này đối với con thì vẫn còn tối nghĩa, hiện tại cũng muộn rồi, chờ ngày mai ta sẽ giảng cho con nghe từng câu một.” Yến Nương giúp Tấn Nhi đắp chăn lên vai, nói “Mau ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải đi thư viện đó.”
Tấn Nhi không thuận theo, giữ chặt cánh tay nàng, “Yến Nương, ngài nói tiếp đi, Lý tướng quân này thực là dũng mãnh, mưu lược lại nhiều, Tấn Nhi kính nể hắn không thôi, còn muốn nghe nữa.”
Nhưng một cái ngáp đến đã bán đứng hắn, Yến Nương sủng nịch hướng hắn cười, “Mắt đã díu vào mà còn cố chống đỡ, con phải ngoan, sáng mai để Hữu Nhĩ nấu cháo táo đỏ cho con ăn nhé.”
Dứt lời, mí mắt Tấn Nhi đã nhắm chặt, hiển nhiên đã ngủ say, Yến Nương lúc này mới đứng lên, buông màn giường, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Nàng mới vừa đẩy cửa ra đã thấy Hữu Nhĩ dựa nghiêng trên một chạc cây cao, hai chân không chút để ý thả xuống dưới, lắc qua lắc lại. Nàng vừa định mắng nó không hiểu quy củ thì bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày nay nó theo mình tiến vào Trình phủ thì cực kỳ vất vả kiềm chế, không thể ngủ ở bên ngoài không nói, ngày thường còn phải vâng theo các loại lễ tiết, không dám tùy tiện làm gì, vì thế trong lòng nàng cũng mềm nhũn, hô lên, “Hôm nay bọn họ đều đã đi ra ngoài, ngươi cũng tự tại chút đi.”
Hữu Nhĩ thấy nàng ra ngoài thì nhanh nhẹn theo thân cây trượt xuống, bắt lấy đầu đi về phía nàng, “Đại nhân nói, ở hậu viện ta muốn làm gì thì làm, không cần bó buộc, nhưng ta sợ gây phiền toái cho cô nương, nên mới thu liễm một chút.”
Yến Nương chọc chọc cái trán của nó, “Ai u, Hữu Nhĩ nhà chúng ta biết nghĩ cho ta từ lúc nào thế?”
Nói xong, nàng lập tức đi đến một cái ghế đá ngồi xuống, thuận tay bẻ một mảnh lá khô, đem tuyết trên đó dốc vào miệng, tinh tế nhấm một chút mới nuốt xuống.
“Ta vẫn luôn dốc hết sức vì cô nương làm việc, buổi tối cũng không ngủ ngon kìa kìa,” trên mặt Hữu Nhĩ lộ ra một chút áp lực đỏ ửng, không giống bộ dáng ngày thường của nó. Nó tức giận đi tới bên cạnh Yến Nương, vội vàng nói, “Cô nương, ta nghĩ yêu đạo kia đã biết hành tung của ngươi, trong lòng hẳn sẽ không yên phận. Ta sợ hắn sẽ giết đến cửa, nhưng sao cô nương lại không chút lo lắng gì thế, thậm chí chẳng có chút chuẩn bị nào để ngăn địch, chẳng lẽ ngươi muốn ngồi chờ chết hả?”
Yến Nương cười hì hì với nó, “Ngươi muốn ta làm gì để chuẩn bị? Dán đầy bùa lên cửa Tân An phủ, hay trốn lên núi?”
Hữu Nhĩ càng sốt ruột, “Đã đến lúc nào rồi mà cô nương còn nói giỡn được. Tuy ta không sợ phải liều mạng với tên kia, nhưng cũng không muốn bị hắn giết trở tay không kịp. Đặc biệt là cô nương, ngươi khó khăn lắm mới tu luyện thành hình người thế mà bị hắn đốt sạch sẽ, chẳng lẽ giờ còn muốn giẫm lên vết xe đổ sao?”
Thấy Hữu Nhĩ mặt đỏ tai hồng cực lực cãi cọ, trong mắt Yến Nương hiện lên một cỗ ấm áp, duỗi tay kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình ôn nhu nói, “Ta không phải không muốn tự bảo vệ mình, nhưng ngươi cũng biết yêu đạo kia pháp lực thông thiên, những thủ đoạn bình thường căn bản không thể làm gì hắn, huống chi còn có chuyện quan trọng hơn chờ ta làm, ta không thể được cái này mất cái khác……”
“Ta biết báo thù đối với cô nương mà nói là việc quan trọng nhất, nhưng nó thật sự so với …… tính mệnh của ngươi còn quan trọng hơn sao?” Giọng Hữu Nhĩ run lên, đem câu nói đã đè trong lòng hồi lâu nói ra.
Yến Nương nao nao, trong lòng bị xúc động không thôi: lúc trước Hữu Nhĩ vừa mới tu thành hình người không lâu, tâm trí chưa khai, có rất nhiều thứ tình cảm của con người ví dụ như đồng tình, kính trọng, sầu lo đối với nó mà nói đều như áng mây cuối trời, có thể nhìn, lại không thể sờ thấy, không thể thấu hiểu. Nhưng hiện giờ nó giống như đã có tiến bộ, nó lo lắng cho nàng, thậm chí đêm còn không ngủ được, loại tình cảm trực tiếp đơn thuần này khiến nàng quý trọng vô cùng, càng vô cùng cảm kích.
Vì thế, Yến Nương nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nói, “Hữu Nhĩ, người khác đều nói ta có được một cọc nhân duyên tốt mới gả được cho Trình Mục Du, bọn họ còn nói đây là phúc ta tu mấy đời mới có.”
Hữu Nhĩ bĩu môi, “Chỉ là đám phàm phu tục tử bị che mắt thôi, cô nương chẳng lẽ lại để ý tới nghị luận của kẻ khác sao?”
Yến Nương đạm mạc cười, “Vậy ngươi có biết vì sao ta khăng khăng muốn gả cho hắn không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.