Sau một lúc trầm mặc thật lâu, Yến Nương phì cười lạnh, “Ngài cho rằng ta sẽ tin ngài sao?”
“Tin cũng được, không tin cũng được, cô nương tự mình suy nghĩ là được. Ta chỉ nhắc nhở cô nương, không cần lại làm một việc khiến mình hối không kịp.”
“Chuyện của ta ngài biết bao nhiêu rồi?” Giọng nói của Yến Nương vừa lạnh vừa nhẹ, bên trong mang theo uy hiếp rõ ràng.
“Trước đây ta chỉ suy đoán, nhưng từ phản ứng vừa rồi của cô nưogn thì ta đã đoán được cô rất hận lão đạo kia, cũng tin rằng giữa hắn và cô nương có nợ máu chưa giải quyết. Nhưng nếu ta đã dám nói ra mặt thì sẽ không sợ cô nương động thủ.”
“Trình đại nhân, người thông minh thường thường sẽ bị chết thực thảm, nơi này là núi sâu rừng già, lại có mấy hung phạm cùng lẩn trốn nơi này. Kể cả ta có giết ngài rồi đổ tội cho đám người kia thì cũng chẳng ai dám nói gì. Dù sao bọn họ cũng sẽ không thể sống mà đi ra khỏi đây được.” Nàng sâu kín mà nói.
Trình Mục Du sang sảng cười, “Chết ở chỗ này cũng không tồi, núi cao sông dài, hoàn cảnh thanh tĩnh, ta thât ra có chút cầu còn không được.” Nói xong lại phát hiện người phía sau có chút động tĩnh, trong lòng hắn không khỏi chột dạ, cho rằng nàng thật sự động sát tâm. Vừa muốn quay đầu lại thì Yến Nương lại nhẹ nhàng “Hư” một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nín thở ngưng khí lắng nghe cái gì đó.
Trình Mục Du vểnh tai, hắn cũng nghe được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427669/quyen-11-chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.