“Nàng chính là người sinh sao? Nàng còn chưa chết sao?” Trong lòng Trình Mục Du mừng thầm.
Yến Nương ảm đạm lắc lắc đầu, “Hiến tế đã hoàn thành,” nàng hướng phía sau đỉnh đồng mà nhìn. Trình Mục Du nhìn lại, nơi đó cũng có một khối xác chết nho nhỏ, tuổi tác không sai biệt lắm, chẳng qua nàng đã không còn hai cánh tay, nhìn vô cùng nhỏ gầy, bất lực.
“Đám súc sinh này, đến hài tử cũng không buông tha,” Trình Mục Du nắm chặt tay, gân xanh trên cổ nổi lên, đi tới đá vào cái đỉnh đồng kia, “Thứ bọn chúng muốn hồi sinh chính là ở chỗ này sao?” Nghĩ xong hắn lại lắc lắc đầu, “Nhân số không đúng, đồ đệ lưng còng của Tôn Hoài Cẩn kia đâu?”
“Lúc ta tới thì phát hiện đứa nhỏ này bị treo trên ngọn cây nên mới giải cứu nàng xuống dưới, đồng thời đem đỉnh đồng phong ấn lại, không cho thứ kia đi ra, Nhưng từ đầu đến cuối ta không hề nhìn thấy những người khác.”
Trình Mục Du ngẩn ra, thân thể lập tức trở nên khẩn trương lên. Hắn nhớ tới đồ vật bám lên phía sau người hắn ở trong sương mù rồi biến mất, mang đến cho hắn một trận hàn ý lạnh căm.
“Yến cô nương, bên trong đỉnh đồng này thật là hắn sao?”
“Hồng hộc…… Hồng hộc……”
Đỉnh đồng hơi hơi rung động, tiếng hít thở bên trong càng ngày càng trầm trọng, nhưng chính vì nghe thấy vật bên trong còn sống nên Yến Nương mới không chút do dự đem nó phong ấn lại nhưng thứ bên trong kia thật sự là Tôn Hoài Cẩn sao?
“Phanh”.
Đỉnh đồng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427670/quyen-11-chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.