Trình Mục Du thử đem thân thể cách xa hơn, nhưng giống như Yến Nương nói, càng động đậy thì tơ nhện càng cuốn chặt. Tơ nhện đột nhiên thu lại, đem hai người trói càng chặt hơn. Hắn thở dài, chỉ đành học bộ dáng của Yến Nương, đem thân thể hoàn toàn thả lỏng, dựa vào trên lưng nàng, lúc này mới cảm thấy thân thể khoan khoái một chút.
“Đại nhân, tim ngài đập thật là lợi hại.”
Sau lưng truyền đến một trận cười ngả ngớn, Trình Mục Du rùng mình, cơ bắp đều cứng đờ. Tơ nhện cảm giác được biến hóa trên thân thể hắn nên nháy mắt đã đem hắn quấn chặt lại, thân thể hai người lại dán chặt, sau lưng hắn là một mảnh lạnh lẽo.
“Thả lỏng đi, bằng không, chúng ta vĩnh viễn đều không thể thoát khỏi nó.” Yến Nương vẫn đang cười, nhưng lần này hắn không nghe được trào phúng trong giọng nói của nàng nữa, vì thế liền nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng dời đề tài.
“Cô nương, lần này ta đến Nhữ Châu thật ra có chút phát hiện, có lẽ cô nương sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Hả? Là cái gì?”
“Thứ người Hồ gia muốn hồi sinh chính là một lão khất cái tên Tôn Hoài Cẩn. Lão nhân này hiểu không ít tà thuật, hắn bị bệnh hiểm nghèo, liền muốn dùng tính mạng người khác đến giúp mình tục mệnh (kéo dài sinh mệnh).”
“Tục mệnh? Đây chính là tối kỵ của Đạo gia, phải chịu trừng phạt của thiên đạo đó.”
“Vậy nếu người bị hại đồng ý thì sao?”
“Sao có thể?”
Trình Mục Du cười đạm mạc, “Hắn lấy cớ chữa bệnh, dùng tính mạng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-an-quy-su/427668/quyen-11-chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.